- Dì nói đi, quần của tôi đâu.
- Cái này...
Dì giúp việc cắn môi, lúc giặt quần áo bà không có thấy quần của cậu chủ, cũng không động đến nó thì sao biết được quần của cậu chủ chạy đi đâu được chứ.
- Xin lỗi tiểu thiếu gia, tôi không biết, hôm qua tôi giặt quần áo đã không thấy rồi, tôi...
Sắc mặt Lăng Quân trầm xuống ánh mắt như có như không đặt lên người cô gái nhỏ hôm qua lên phòng lấy quần áo của hắn. Hắn nhớ rõ ràng quần nhỏ được cô gái này mang đi, nếu dì giúp việc không giặt nó thì chỉ có một khả năng.
- Cô, không có gì để nói?
Đôi mắt lạnh tanh không có chút cảm xúc nào đặt trên người cô gái nhỏ giống như cô ấy chỉ là một vật chết không hơn không kém. Cô gái nhỏ run lên, hai hàng chất lỏng trong suốt từ khóe mắt chảy xuống.
Cô ấy sợ, tiểu thiếu gia đáng sợ quá, cô ấy không dám nói dối ngài ấy.
Dù gì cũng là một cô gái nhỏ không hơn không kém, đứng trước mặt một người đằng đằng sát khí không run rẩy ngã dưới đất đã là giỏi lắm rồi.
- Nó... nó... nó ở trong phòng tôi.
Mọi người trong nhà dùng ánh mắt không thể tin tưởng được nhìn cô gái nhỏ, thường ngày người này ôn ôn nhu nhu, còn hoạt bát giống như một đứa trẻ khiến họ cưng chiều cô hết mức. Nhưng... nhưng cô ấy lại đi trộm quần của cậu chủ, thứ có giá trị thì không nói, nhưng một cái quần thì làm được gì chứ.
Lăng Quân lạnh lùng liếc cô gái nhỏ một cái.
- Từ nay cô không cần đến đây làm việc nữa.
- Thiếu gia...
- Cút!?!
Một chữ đủ để khiến cô gái nhỏ rơi vào địa ngục, cô ấy ngã xuống đất ôm mặt khóc. Là cô thích cậu chủ, muốn leo lên thành bà chủ của Lăng gia, nếu là trước kia cậu ấy nhất định sẽ không cự tuyệt mà tiến tới với cô, nhưng lần này...
- Haiz, sao lại ra nông nỗi này cơ chứ.
Được vào Lăng gia làm việc đã là chuyện khó có được rồi, tham vọng tiền tài cùng sắc đẹp, thứ này có thể khiến con người ta điên cuồng quả thật không sai chút nào.
- Người đâu, mau đến phòng ả đàn bà này lục tung hết mọi thứ nên tìm quần cho bổn thiếu gia.
- Vâng.
Một đám người mặc áo đen lạnh mặt đi theo sau Lăng Quân đến phòng cô gái nhỏ.
Lạch cạch
Choang
Căn phòng thoáng chốc đã bị lật tung hết cả lên, quần áo, giày dép gì đó đều bị vứt phứa phựa khắp nơi.
- Hả?!?
Lạc Dư còn tò mò không biết đám người hùng hùng hổ hổ này đang tìm cái gì thì trước mặt đột nhiên có ánh sáng truyền tới. Cậu ngơ ngác ngẩng mặt nhìn người đàn ông mặc đồ đen.
- Có chuyện gì sao?
- Thiếu gia, tìm thấy quần nhỏ đại nhân rồi.
- ...
Lạc Dư còn muốn hỏi thì bị bốn chữ "quần nhỏ đại nhân" trấn trụ. Khóe miệng cậu co rút một trận mệt mỏi không chịu được, đại nhân thì đại nhân đi, sao lại thêm hai chữ "quần nhỏ" bé bé xinh xinh vào làm gì thế không biết.
Người nào đó mặt mày co thành một đoán tái mét. Hừ...
- Đừng động vào nó.
Một bóng đen xuất hiện trước mắt, Lạc Dư hé một mắt vừa nhìn thấy người đến là ai thì kinh ngạc không thôi.
- Lăng Quân?
- Tôi đến đón em về đây.
Lạc Dư bị mấy lời sến súa của hắn làm rùng mình một trận, hứ, ai là em hả thằng nhóc, cẩn thận tôi vặn hỏng cậu em của cậu đó.
Lăng Quân cầm quần lên phất phất tay với đám người đang đứng bên cạnh ra lệnh:
- Được rồi, lui hết đi. Đừng quên ả đàn bà kia, đem đồ của cô ta cùng chủ nhân của nó ném hết ra ngoài cho tôi.
- Vâng.
Lăng Quân mang Lạc Dư về phòng bỏ cậu vào chậu thấp giọng nói:
- Từ giờ ta đích thân giặt ngươi. Thế nào? Có phải rất vui hay không?
Khóe miệng hắn hơi cong lên có chút đắc ý, chắc chắn bé quần nhỏ rất vui đi, trước giờ hắn chưa từng động tay động chân bất kì thứ gì hết, lần đầu giặt của hắn là giành cho quần nhỏ đó.
Lạc Dư nghe ra được sự kiêu ngạo trong lời nói của Lăng Quân, trong lòng cậu đột nhiên dấy lên một dự cảm bất an.
- Người anh em, tôi nghĩ không cần đâu, tốt nhất anh nên mang tôi cho dì giúp việc giặt đi, được không?
Rất tiếc Lăng Quân không nghe thấy những lời cậu nói, hắn lấy xà phòng bỏ vào trong chậu khuấy đều lên rồi bắt đầu... Vò!?!
- Ê! Ê! Ê! Người anh em, cậu nhẹ nhẹ chút, đừng chạm linh tinh. M* n*, cái thằng biến th*i, tay anh chạm đâu vậy hả?!?
- Thoải mái không?
- Thoải mái cái đầu anh, ôi mẹ ơi, thằng này nó muốn ngộ sát con. Cút, ông không cần, mau cút, mặt ông bị vò đến biến dạng luôn rồi đó. Huhu.
Lạc Dư mếu máo bị Lăng Quân hết lật ngang lại lật dọc, hết lật ngửa lại lật úp vò, hắn vò rất mạnh, tuy đối với hắn chút sức lực như này đã rất nhẹ rồi nhưng Lạc Dư chỉ cảm thấy mình sắp sửa bị hắn dày vò đến nhồi máu cơ tim.
- Cha nội, ông có thể nhẹ nhẹ chút không. Ôi cái đầu của tôi, sao lại có hai thằng mất dịch thế này, có hai thằng thế cậu em có hai đứa không hả?
- Ơ... ờ, nơi này là chỗ nào? Sao đầu tôi lại lộn ngược thế này? Sao cha nội này cũng đứng ngược thế hả?
Lăng Quân treo quần nhỏ lên móc thỏa mãn vỗ vỗ tay.
- Quá tuyệt vời, quả nhiên trên đời này không có gì là bổn thiếu gia không làm được.
- ... Đ*t!?! Cha nội, cha treo ngược đầu con rồi!?! M* n* thằng mất dạy!!!!?!