Cạch
Lạc Dư đóng cửa lại đi vào phòng hầu hạ cái tên đang ngủ say như chết ở bên trong.
- Sư tôn ~ đệ tử muốn “làm” người.
Huyết Nham nhướn người lên giữ chặt lấy cổ Lạc Dư môi chạm môi nhẹ nhàng nhấm nháp.
- Sư tôn vẫn thơm như vậy.
Huyết Nham cười hề hề, hiển nhiên hắn đã say bí tỉ rồi, đầu óc cũng chẳng còn minh mẫn nữa.
- Còn ngươi thì thúi hoắc à, trên người toàn mùi rượu, ghê chết đi được.
Lạc Dư lầm bầm giúp Huyết Nham thay y phục rồi cầm đống đồ đi giặt.
- Khụ khụ.
Cổ họng đột nhiên có chút ngứa, Lạc Dư che miệng kho khan một hồi cảm thấy kì quái, người tu tiên không dễ mắc bệnh, cậu đã ho suốt một tháng rồi đến giờ vẫn chưa khỏi, tình trạng hình như có điều gì đó không đúng.
Lạc Dư muốn giặt xong đống đồ này rồi vào phòng xem thử thân thể mình rốt cuộc xảy ra vấn đề gì.
- Ây za, mệt chết mất.
Lạc Dư giặt đồ, đóng tiệm dọn dẹp xong thì cả người đã mệt đến không chịu nổi, tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ.
- Ưm.
Lạc Dư nằm xuống bên cạnh Huyết Nham ngủ mất, ngay cả đèn cũng không tắt.
- /Thể trạng kí chủ bị làm sao thế nhỉ?/
250 ở trong không gian nhìn số liệu thân thể của Lạc Dư không ngừng giảm xuống.
Năm năm trước còn là 100, mới qua bao lâu mà đã tụt xuống 47% chứ, có vấn đề.
250 tiến hành kiểm tra lại thân thể Lạc Dư một lượt, cứ cách nửa năm nó lại kiểm tra cho kí chủ một lần nhưng hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề gì hết, lần này phải kiểm tra kĩ càng mới được.
- /Quá trình quét bắt đầu/
/Vui lòng đợi trong 72 tiếng/
Hệ thống tiến hành kiểm tra thân thể Lạc Dư, mọi lần chỉ cần chưa đến một ngày đã kiểm tra xong nhưng lần này phải làm kĩ lưỡng, ba ngày thời gian cũng không quá lâu, nó vẫn có thể đợi được.
Có điều,
Hệ thống chưa kịp quét xong thì Lạc Dư đã xảy ra chuyện rồi.
- Khụ khụ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Lạc Dư thấy cơ thể mình chỗ nào cũng đau nhức, đầu váng mắt hoa phải chống tường mới đi được.
- Khục.
Lạc Dư che miệng ho khan, cậu mơ hồ nhìn chất lỏng màu đỏ nhiễm những sắc tố màu đen trong tay.
- Là... Trúng độc sao.
Lạc Dư cuối cùng cũng biết bản thân bị làm sao. Cậu nhìn người đang ngủ trên giường một chút rồi mở cửa phòng đi đến một căn phòng trống khác.
- Đây là độc gì?
Lạc Dư lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
- /Kí chủ/
250 bất an lên tiếng, Lạc Dư giống như không phát hiện ra sự tồn tại của nó tiếp tục lẩm bẩm.
- /KÍ CHỦ/
Lần này 250 hoảng thật rồi, nó ở trong không gian hét lên muốn thu hút sự chú ý của Lạc Dư.
- Hửm?
Lạc Dư nhìn xung quanh, hình như có ai đó vừa mới gọi cậu.
250 muốn ra khỏi không gian hệ thống giúp kí chủ của nó, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, kí chủ của nó đang yên đang lành sao tự dưng lại trúng độc.
- Sư tôn.
Lạc Dư hồi thần, đâu óc cũng thanh tỉnh một chút.
- Có chuyện gì sao?
Huyết Nham tiến tới từ đằng sau ôm lấy cậu nhếch miệng làm nũng.
- A Dư.
Khóe miệng Lạc Dư hơi nhếch, tâm tình không tệ chọc chọc vào trán hắn.
- Lẻo mép, mau đi rửa mặt đi, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi kìa.
Lạc Dư đuổi người đi, cậu nghiêng nghiêng đầu, vừa này cậu nói cái gì ấy nhỉ, trúng... Trúng.
- nƯm.
Đầu có chút đau, Lạc Dư không muốn nghĩ, chống bàn đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
250 chứng kiến một màn này, toàn thân phát lạnh, mới qua được mấy phút mà kí chủ đã quên hết những chuyện vừa xảy ra rồi.
250 muốn ra khỏi không gian nhưng nút thực thể lại không dùng được, nó ấn mãi cũng không thấy phản ứng, làm sao bây giờ.
250 sợ đến phát khóc, nó mếu máo ở trong đầu Lạc Dư kêu lên lặp đi lặp lại hai chữ.
- /Kí chủ, kí chủ, kí chủ/
Lạc Dư cứ cảm thấy có ai đó đang nói chuyện với mình, cậu nghi hoặc thử lên tiếng.
- Ai đang nói?
250 thấy Lạc Dư phản ứng liền mừng rỡ.
- /Kí chủ, là tôi, mèo mướp thúi của cậu đây./
Nó biết mà, chỉ trong một đêm độc tố sao có thể chuyển biến nặng tới nỗi không nghe thấy nó nói được chứ.
250 lau nước mắt, nó là hệ thống, đáng lẽ mấy chuyện này phải là người phát hiện đầu tiên mới phải, đằng này nó lại chẳng biết cái gì hết.
Hức, thời gian trước thỉnh thoảng Lạc Dư cũng không nghe thấy lời nó nói, nó còn tưởng do cậu bận quá nên không chú ý, nó đúng là vô trách nhiệm mà.
Lạc Dư lắc lắc đầu.
- Chắc mình nghe nhầm rồi.
- /Không, cậu không nghe nhầm đâu kí chủ./
Huyết Nham đầu tóc gọn gàng đến phụ giúp Lạc Dư.
- Sư tôn, người muốn khôi phục tu vi không?
Lạc Dư ngây người, cậu mở to mắt ngơ ngác nhìn hắn.
- Chúng ta không phải người bình thường sao? Tu vi? Tu vi là của người tu tiên mà.
Huyết Nham ngây ngẩn cả người, hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt mơ hồ của Lạc Dư.
- Sư tôn, người... Bị làm sao vậy?