Long U nhắm mắt, tràng cảnh đẫm máu ki*p trước hiện ra rõ mồn một trong đầu hắn.
Người phải chết từ đầu đến cuối vốn dĩ là hắn nhưng bây giờ người chết đi lại là bảo bối. Nếu điều kiện để hắn có thể sống là tính mạng A Dư thì hắn không cần.
Hắn thà chết cũng không muốn người mình yêu dùng mạng đổi mạng.
A Dư, mau trả A Dư lại cho ta đi, trả lại cho ta đi mà.
Thời gian dần qua đi, một ngày, một tháng, một năm.
Long U ôm thi thể Lạc Dư trong lòng ngẩn ngơ nhìn về phía xa xa. Một năm nay hắn không ngừng truyền thần lực vào cơ thể bảo bối, nhưng em ấy... chỉ còn lại một cái xác, không hồn.
Hắn muốn tìm kiếm linh hồn Lạc Dư giúp em ấy hồi sinh. Nhưng hắn không thể nhìn thấy linh hồn một người trừ phi đó là thần hồn, hoặc oán khí quá mạnh hắn mới nhìn thấy được. Hắn bất lực, vô dụng đến ngay cả chính bản thân hắn cũng thấy ghét.
Long U đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hắn loạng choạng đứng dậy.
- Có rồi. Thần giới, thần giới nhất định sẽ có cách. Bảo bối, em chờ ta.
Long U đến thần giới, trước khi rời đi hắn còn không quên tặng cho Cổ tộc một đòn chí mạng. Tiên cốt bị phế, linh tài địa bảo, công pháp, tất tần tật đều bị hắn đốt sạch.
Đám người còn sót lại không dám tiến lên ngăn cản, cuối cùng chỉ có thể nhìn nhà của mình bị đốt sạch, bản thân thì trở thành thường dân, chạy theo dã nhân vào rừng kiếm sống. Cổ tộc diệt vong, vì một nữ nhân vô tri mà đi đến bước đường này, thật đúng là trớ trêu.
Thiên đạo nhìn Long U rời đi vừa bất lực lại vừa chán nản. Đấu bao nhiêu năm lão cuối cùng vẫn không thắng được người kia, lão chỉ là kẻ thua cuộc không hơn không kém.
1000 năm sau.
Long U cầm trong tay một quyển cổ tịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn một đám lão bất tử đang bao vây mình. Hắn nhìn thoáng qua nữ nhân lấp đằng sau lưng một người nam nhân trung niên nở một nụ cười ác độc.
Nếu không phải nữ nhân này, nếu hắn giết ả ta sớm một chút thì A Dư làm sao có thể chết chứ. Toàn bộ nguyên nhân kết quả đều liên quan đến ả, hôm nay hắn không giết chết nữ nhân này thì hắn mãi mãi, suốt đời suốt ki*p không được siêu sinh.
- Long U, thứ ngươi đang cầm là thần tịch của bọn ta.
- Vậy thì sao?
Long U nhàn nhạt đáp, hắn cất quyển cổ tịch vào trong vạt áo, từng đốt ngón tay thon dài khẽ duỗi ra rồi siết chặt lấy thanh kiếm màu trắng trong tay. Đôi đồng tử thuần một màu trắng khiến người ở đây không ai đoán được cảm xúc của hắn, mà chỉ nghe thấy giọng nói tàn độc, ngang tàn giống như ma âm đâm vài màng nhĩ:
- Tới đi. Kiếm này của ta là dùng máu để tế, nó lâu lắm rồi chưa được ăn một bữa no nê. Cho nên, hôn nay các ngươi liền làm thức ăn của nó đi, tiên huyết, chắc chắn rất ngon đi.
Long U lẩm bẩm, mấy lão bất tử sắc mặt người nào người nấy âm trầm như nước.
- Cuồng vọng. Long U, ta không cần biết thanh danh ngươi hiển hách như thế nào. Nhưng ngày này năm sau, chính là ngày rỗ của ngươi.
- Ha hả, nghe nói đạo lữ của ngươi vì trợ giúp ngươi độ ki*p mà chết. Chậc chậc, thật đáng thương, nếu là ta, ta nhất định sẽ để y ở trong lồng bảo hộ, ngày ngày sủng ái y khiến y trầm luân r*n r* dưới thân...
"RẦM"
Lời người đàn ông còn chưa dứt lồng ngực đã xuất hiện một lỗ hổng, thảm trạng giống hệt cái chết của Lạc Dư.
- Ngươi dám sỉ ngục bảo bối của ta, lũ bẩn thỉu như các ngươi mà cũng dám có ý đố d*m loạn em ấy. Đáng chết, tất cả các ngươi đều đáng chết.
Đôi đồng tử hóa đỏ, vết sẹo trên nửa mặt phải nổi đầy gân xanh dữ tợn.
- Các ngươi đều đáng chết, chết đi. CHẾT ĐI.
Một tiếng gầm lớn vang khắp phía đông Thần giới. Thập Thất lùi lại đằng sau, cô ta điên cuồng lắc đầu sợ hãi nhìn bầu trời bị máu nhuốm đỏ trước mặt.
- Không, không thể nào, ngươi sao có thể mạnh tới mức này được chứ. Ta không tin, ta không tin!?!
Long U không quản cô ta đang phát điên cái gì, hắn từ từ bước tới trước mặt ả.
- Thế nào? Hối hận. Hối hận vì đã gián tiếp hại chết phu nhân của ta. Hay hối hận vì ngươi đã từ bỏ thế giới cũ mà chạy đến cái nơi lấy máu nhuộm đỏ chiến trường này?
Thập Thất kinh hãi, người này biết, thế mà Long U cái gì cũng biết. Chỉ mỗi cô ta mơ hồ nghĩ mình đến từ thế giới khác, có lợi thế hơn đám ngu dân này, nhưng không ngờ những thứ cô ta làm đều nằm gọn trong lòng bàn tay của một người nam nhân.
Ngu ngốc.
Trong đầu Thập Thất chỉ còn lại hai chữ, ngu ngốc, tất cả, cô ta chỉ là một đứa khờ, mơ mơ hồ hồ làm mọi việc theo sự sắp đặt của người bí ẩn nào đó.
Lồng ngực truyền đến cảm giác đau đớn thấu tận tâm can, đây là cảm giác của người kia khi bị diệt hồn đinh đâm sao?
- Đau sao? Ha, ngươi đau nhưng ngươi có biết bảo bối của ta còn đau gấp ngàn lần ngươi bây giờ không? Là ngươi, tất cả đều tại ngươi.
Long U cười giống như một kẻ điên, đúng, hắn điên rồi, từ ngày A Dư chết hắn đã điên rồi. Mục đích sống duy nhất của hắn là chờ đợi một người, ngàn vạn năm. Cuối cùng hắn cũng đợi được... nhưng hắn không thể bảo vệ y, y chết rồi, hắn, còn sống để làm gì nữa.