Tóc trắng, da trắng, lông trên người cũng trắng nốt. Đây là người em trai anh nhất quyết phải dùng tính mạng mình để đổi lấy gương mặt bị lửa phá hoại kia sao?
Một người bị hủy dung mà thôi, xứng sao?
Lúc Lăng Thụ nghĩ đến người nào đó trong lòng dường như đã có đáp án của riêng mình. Nếu người kia cũng bị như vậy thì có lẽ, không, chắc chắn anh sẽ làm y hệt như Lăng Quân.
Thật trớ trêu phải không, cả hai người từ một kẻ trai gái đều ăn biến thành một kẻ si tình không phải người kia nhất định không chịu. Nhưng anh ta không muốn em trai mình trước khi ngừng thở lại không thể nhìn thấy người kia một lần cuối cùng.
Chỉ trong vài phút Lăng Thụ đã làm ra quyết định, anh ta đi đến bên giường cầm thuốc mà Lăng Quân đặt trên tủ đầu giường đút cho thiếu niên kia uống.
- Ưm?
Lạc Dư mơ hồ tỉnh lại, Lăng Thụ cúi đầu nhìn cậu thấp giọng nói:
- Vì gương mặt này của cậu, em trai tôi nguyện dùng tính mạng để đổi lấy. Tôi không muốn nó chết trong thầm lặng, cậu biết nó ở đâu đúng không? Nếu cậu yêu nó thì đến đó đi, còn nếu không... coi như em trai tôi mắt mù.
Đầu óc Lạc Dư còn chưa kịp tỉnh táo thì đã nghe thấy tin động trời. Lăng Quân... tên ngốc nhà anh.
Cậu ngồi bật dậy chạy ra ngoài, những giọt lệ nóng bỏng rơi lã chã trên gương mặt xấu xí kia.
- Lăng Quân, đồ ngốc nhà anh, anh không được chết, nếu anh chết tôi cũng đi theo anh cho coi, anh không được chết.
Lạc Dư cùng Lăng Thụ chạy đến nhà Phượng Cửu, lúc này ba người kia đã vào bên trong phòng thí nghiệm, cậu biết cửa ra vào ở đâu, cũng biết mật mã.
.....
- Bắt đầu đi.
Nằm trên chiếc giường lạnh băng, Lăng Quân nhắm mắt lại để hai người tiêm thuốc tê. Phượng Cửu đã nói, máu của hắn thuộc hàng quý hiếm, mùi hương trên người hắn cũng vì máu hắn nên mới có, lấy được hết máu trên người, đặc biệt là máu đầu tim thì dù vết thương nào cũng có thể chữa lành.
Mạc Vẫn Sa nhìn Lăng Quân, thật ra họ vẫn có điều giấu cậu ta, máu cậu ta không chỉ có thể chữa khỏi vết thương trên mặt Lạc Dư mà còn có tác dụng phá hủy cái thứ thuốc trong người bọn họ. Từ đó họ không những có thể chết đi, mà ki*p sau còn có thể đầu thai làm người.
Vết thương của hoa dại nhỏ chỉ cần chút máu của hắn là chữa khỏi được. Nhưng thứ hai người Mạc Vẫn Sa cần là máu đầu tim, nếu lấy nó thì Lăng Quân nhất định phải chết, họ đã nói dối, nhưng họ không còn cách nào khác.
- Xin lỗi.
Thuốc gây mê truyền vào trong người, tầm nhìn trước mắt Lăng Quân dần dần trở nên mơ hồ rồi ngủ thiếp đi. Lần ngủ này hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, ánh sáng mỏng manh này là thứ duy nhất trước khi chết mà hắn nhìn thấy.
"RẦM"
- Không được!?! Tôi không cho phép.
Phượng Cửu bị đánh bay ra xa, Mạc Vẫn Sa kịp thời đỡ lấy cô ấy im lặng nhìn hai người vừa mới phá cửa xông vào.
- Tôi không cho phép hai người làm hại anh ấy, nếu không tôi sẽ giết hai người.
- Giết? Nếu hai người bọn tôi có thể chết đi thì đã không phải đi đến bước đường này.
Lạc Dư ôm người đang hôn mê bất tỉnh vào trong lòng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn bọn họ. Phượng Cửu cũng không để ý, cô ấy cười, nụ cười dần trở nên điên cuồng.
- Hoa dại nhỏ, trong lòng Lăng Quân đã quyết, dù ngày hôm nay cậu cản được thì cả đời này cũng không quản được, sớm muộn hắn cũng phải chết.
Lạc Dư siết chặt nắm tay, cậu hít sâu một hơi nhìn hai người:
- Không còn cách nào khác sao? Nếu người này chết thì tôi cũng chết, hai người nghĩ Lăng Quân biết được liệu có đồng ý nữa không?
Lạc Dư coi như hiểu được ý định của hai người này, Lăng Quân đối với họ dường như rất quan trọng, nhưng thế thì đã sao? cậu không thể để người này chết đi được.
Phượng Cửu do dự, cuối cùng cô ấy chỉ đành nói:
- Không phải không có cách khác, chẳng qua tôi không muốn tổn hại đến hoa dại nhỏ thôi.
Mắt Lạc Dư sáng lên:
- Mau nói.
Phượng Cửu mím môi, Mạc Vẫn Sa thấy cô ấy không muốn nói liền lên tiếng:
- Linh lực của cậu có thể thay thế, nhưng vẫn cần một lượng máu nhỏ, khoảng một bịch máu là đủ. Nhưng linh lực đối với Yêu rất quan trọng, nó tập trung hết ở trong yêu đan, nếu cậu mất đi yêu đan cả đời này không thể tu luyện nữa, thân thể lúc đó chẳng khác nào người thường, qua vài chục năm nữa cậu sẽ chết.
Vài chục năm, ha hả, như thế là đủ rồi, cậu vốn dĩ chỉ có thời hạn 100 năm nữa, sống vài trăm năm gì đó đối với cậu là không thể. Có thể sống với Lăng Quân đến cuối đời ai mà không muốn chứ, Lạc Dư không chút do dự đồng ý.
- Được.
Mạc Vẫn Sa cùng Phượng Cửu liếc nhau rồi gật đầu nói:
- Giờ chúng ta bắt đầu luôn.
Lạc Dư tự mình lấy yêu đan trong cơ thể ra giao cho hai người kia, cảm giác toàn thân mất đi yêu lực biến thành người chân yếu tay mềm thật sự rất khó chịu. Phượng Cửu lấy máu Lăng Quân vào một túi chưa máu.
Thân thể trần trụi bại lộ trước mặt Phượng Cửu, từng vết bỏng trên người được chất lỏng màu đỏ chứa linh khí màu xanh nhạt quệt lên, chỉ cần nơi nó đi qua tất cả vết thương đều khôi phục như cũ.
Cánh tay phải bị khoét một vết sâu, máu thịt dùng tốc độ cực nhanh lấp đầy, vết thương trên mặt bong vẩy lộ ra làn da trắng muốt xinh đẹp.
- Được rồi tiểu mĩ nhân của ta.
Gương mặt trắng nõn, trên người không có lấy bất kì thứ gì dù chỉ một vết sẹo nhỏ.
Đôi chân thon dài trắng nõn bại lộ trong không khí, bờ m*ng cong vểnh vì xấu hổ màu trở nên hồng hồng nhìn qua vô cùng mê người. Phượng Cửu cười hì hì lui ra ngoài, Lạc Dư còn chưa hiểu gì định gọi cô ấy lại thì bản thân đã rơi vào lồng ngực ấm áp.
- Quần nhỏ, không cho em đi, không cho em đi đâu hết.
- Lăng... Ưm.