Mục lục
KẾ HOẠCH ĐÈ NAM CHỦ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mèo mướp thúi ủy khuất không thèm ở ngoài nhìn hai vợ chồng nhà này ân ân ái ái nữa, nó kêu "meo" một tiếng rồi biến thành một làn khói chui vào không gian.



Mèo dỗi rồi đó, không thèm chơi với một tên bạo lực với một tên đầu óc có bệnh nữa đâu.



Lạc Dư mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, đây là áo của cậu nên nó cũng không quá dài vì vậy thứ nó có thể che gần như chỉ được nửa thân trên, còn hai quả đào... nửa kín nửa hở, theo cử động của cậu lúc ẩn lúc hiện, vô cùng mê người.



- Ca ca...



Trong phòng được ánh đèn phòng ấm áp bao phủ, hai quả đào của Lạc Dư giống như đang phát quang khiến yết hầu Lâm Thiếu Mặc không nhịn được lăn lộn.



Ca ca thật đẹp.



Ùng ục.



Bụng Lâm Thiếu Mặc đột nhiên phát ra tiếng, Lạc Dư quay đầu lại đúng lúc nghe thấy, trong lòng cậu xuất hiện một dự cảm không lành.



Quả nhiên.



- Ca ca, em đói rồi, em muốn muốn sữa.










Lâm Thiếu Mặc mè nheo dán sát lên người cậu cách một mảnh vải ngậm lấy viên đậu đỏ phun sữa mà hút.



- Ca ca, anh nói là tối sẽ cho em uống sữa, anh không được nuốt lời đâu đó. Nếu không... nếu không em liền mách cha nhỏ, kêu cha nhỏ tét m*ng anh, hừ hừ.



Vẻ mặt ai đó vô cùng đắc ý cười cong cong mắt. Lâm Thiếu Mặc lân la thò cái ma chảo của mình cởi mấy cúc áo bên trên để lộ ra thứ cần lộ rồi nhanh thoăn thoắt ngậm lấy đầu ngực của cậu mà hút.



- Ca ca, sữa của anh hình như nhiều hơn lúc sáng không ít, A Mặc uống được cả một ngụm nè.



Lâm Thiếu Mặc một bên ra sức hút sữa, một tay gảy gảy, nghịch nghịch đầu bên kia đem nó biến thành một quả dâu tây đỏ rực.



Chùm chụp.



Đèn phòng vụt tắt, Lạc Dư cùng Lâm Thiếu Mặc nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.



Mặc kệ người bên cạnh ra sức như thế nào, Lạc Dư ngáp một cái nhắm mắt thầm nghĩ: Hút, hút đi, để xem cậu hút được bao nhiêu sữa.



"..."



Sáng hôm sau, đêm hôm qua Lạc Dư thực sự rất mệt, nên hôm nay dậy muộn hơn thường ngày một chút xíu.



- Anh như vậy là có ý gì? Tôi đến đây là để giúp anh đó, anh bướng thế này thì ai chịu được chứ.



- Ha, A Mặc cần nữ nhân thúi nhà cô chịu chắc, tôi có ca ca, ca ca chịu được tôi đó, anh ấy cũng thơm lắm, không có thúi như cô đâu.



- Anh... anh..



- Anh cái gì mà anh, cút, mau cút. Đừng làm phiền ca ca ngủ.



Âm thanh ồn ào bên ngoài truyền tới khiến đầu Lạc Dư có chút đau ngồi dậy thông qua cánh cửa chưa đóng nhìn hai người bên ngoài đang mồm năm miệng mười cãi vã.



- ....










Mộng An nhìn người đang xách cổ mình nổi trận lôi đình thầm mắng: Cái thằng ngốc này, công cái gì chứ, đáng lẽ cái lão đầu tử kia phải viết hắn thành thụ mới đúng.



Sau khi đọc vài chương bộ mới của cha nhỏ thì Mộng An đã xác định nhân vật chính trong đó là Lạc Dư cùng cái tên vô lại Lâm Thiếu Mặc này.



Hừ, thằng công mất dạy, dám mè nheo đủ đường để chiếm tiện nghi của con bà, đây là chuyện không thể nào mà tha thứ được, phải dạy dỗ hắn.



Nếu không phải như vậy thì cô đã không cầu xin cha nhỏ cho cô ấy 1 tuần đến đây một lần rồi.



Mộng An càng nghĩ càng tức, cô vốn dĩ ngày nào cũng có thể đến nhưng cái tên Lâm Thiếu Mặc này rất giảo hoạt, không biết có phải ngốc thật không mà đòi Lâm phu nhân đuổi cô đi, cô suýt nữa thì bị đuổi thật rồi đó.



Nữ nhân thúi trước mặt đầu óc lên mây, Lâm Thiếu Mặc khinh thường nhướng mày, nghĩ: Cái con thần kinh này đang có âm mưu gì? Đừng để A Mặc phát hiện ra nữ nhân thúi nhà cô có mưu đồ với ca ca, nếu không...



- Có chuyện gì vậy?



Lâm Thiếu Mặc nghe thấy âm thanh trong trẻo quen thuộc mắt liền sáng lên quay đầu vẫy tay:



- Ca ca, mau qua đây làm chủ giúp em. Nữ nhân thúi này bắt nạt em á.



Mộng An:"..." Cô bắt nạt vị đại gia này bao giờ vậy?



Lâm Thiếu Mặc làm nũng xong mới phát hiện ra ca ca lại mặc quần rồi, nhưng hắn không biết sao mình lại cảm thấy may mắn.



May mắn vì ca ca không lộ hàng trước mặt người ngoài sao? Ừm, chắc chắn là thế rồi, đợi hắn đuổi nữ nhân này ra ngoài liền bắt ca ca cởi ra.



Hừ,trong nhà chỉ có hai người, phải để hắn ngắm, trừ khi có người lạ mới được mặc. Nếu ca ca không nghe lời thì hắn sẽ đem chiếc quần duy nhất còn sót lại mang đi giấu nốt, đợi có người ngoài mới mang ra cho ca ca mặc.



Lâm Thiếu Mặc cảm thấy mình quả thật quá là thông minh, người ngoài muốn nhìn thấy đào mềm của ca ca? Đừng hòng, hắn giấu kĩ lắm, đào chỉ cho hắn nhìn, chỉ cho hắn sờ sờ cắn cắn thôi.



- Ca ca, anh mau đuổi nữ nhân thúi này đi đi, A Mặc không muốn nhìn thấy cô ta.



Lâm Thiếu Mặc gào lên khiến lỗ tai hai người đứng bên cạnh cảm thấy đau nhức, tiếng hét của Alpha thường mang theo tính công kích cùng pheromone. Lạc Dư cùng Mộng An đều là omega, nghe thấy tiếng hét này không ngã khụy xuống đã là rất giỏi rồi.



- Được được, đuổi cô ta ra ngoài, giờ anh đuổi ngay đây.



- Không cần, em đuổi cho.



Lâm Thiếu Mặc cười híp mắt xung phong lên trước, chỉ cần ca ca nói một câu là được, nữ nhân thúi này cứ để A Mặc lo.



- Ây, Lâm Thiếu Mặc, cái tên ngốc này, anh mau thả tôi xuống.



Lâm Thiếu Mặc cười hề hề túm gáy Mộng An nhấc cô ấy lên như đang xách một con gà mang ra ngoài cửa.



Lâm Thiếu Mặc vứt người đi tiện thể đạp cho cô ấy một nhát khiến Mộng An ngã chổng vó trên mặt đất.



- Á.



- Hì hì, ca ca nói rồi. CÚT.



- ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK