Đúng là có phúc mà không biết hưởng, ngu ngốc.
- Hừ, tôi nhận rồi, anh đi đi.
Tàn nhẫn đuổi người, Lạc Dương lùi lại một bước “Rầm” một cái đóng cửa lại.
Kẻ dám chê bai cậu ta, không chơi, cạch xít luôn.
Lạc Dương trẻ con ngẫm nghĩ, cậu ta đi đến ngồi xuống ghế mở túi ra nhìn hộp bánh bên trong, ừm, nhìn qua thì có vẻ ngon đó, ăn thử một cái xem sao.
Xoẹt
Một nhát xé rách lớp vỏ ngoài, Lạc Dương thích thú cầm một chiếc bánh vị cà phê lên ăn.
- Oa, ngon quá đi.
Mắt tỏa sáng, thiên tính Lạc Dương giống như được giải phóng nhồm nhoàm một mạch ăn hết hơn nửa hộp.
- Ừm, cái này để phần anh trai.
Lửa giận không biết từ lúc nào đã biến mất,Lạc Dương cười cong cong mắt.
Từ hồi cha mẹ mất, cái thói quen để giành cho anh trai một phần đồ ăn, đến bây giờ dù đã sung túc rồi nhưng vẫn sửa không được, nhất định phải mang cho anh trai ăn đồ ngon.
- Sắp trễ xe buýt rồi.
Lạc Dương vội vàng thu dọn một chút rồi lấy cặp chạy ra ngoài, cậu ta không thích ngồi mấy loại xe sang trọng kia, ngồi xe buýt đông người vui chết đi được í, hì hì.
Phong Nhật Vũ vừa màng túi rác xuống lầu trở về liền nhìn thấy nụ cười này của cậu ta.
- ...
Phong Nhật Vũ không nói gì, ánh mắt không rõ, cậu nhóc kia bày ra vẻ ghét bỏ anh nhưng lại ăn bánh anh đưa, miệng còn không lau sạch, ngốc quá đi.
Lạc Dương không để ý đến anh ta vội đi vào thang máy xuống bên dưới.
Bên này,
- Diệp Trì, cậu mau dậy.
Lạc Dư mở cửa vào phòng của Diệp Trì lôi bằng được hắn dậy.
- DẬY!?!
Diệp Trì giật thót mình từ trên giường nhảy cẫng lên.
- Anh làm cái gì vậy hả??
Lạc Dư năm nay 25 tuổi, Diệp Trì kém cậu ba tuổi.
Chậc, Lạc Dư đảo mắt, mới từng ấy tuổi đã nổi tiếng khắp trong và ngoài nước như vậy, chẳng bù cho cậu cái gì.
- Dậy ăn sáng rồi còn đi tập nhảy.
Diệp Trì tức đến thở phì phò, hắn trợn trừng mắt nhìn tấm lưng mỏng manh của người nào đó.
- Hừ.
Lạc Dư ra ngoài lấy thức ăn mua ở nhà hàng năm sao ra đặt lên bàn.
- Xong chưa vậy, lề mà lề mề, cậu là đàn bà đấy hả.
Lạc Dư hướng về phía phòng Diệp Trì hô to.
- Xong đây rồi.
Diệp Trì thay một bộ đồ thể thao thoải mái rồi đi ra ngoài.
- Ăn đi.
Diệp Trì cúi đầu ưu nhã ăn thức ăn trong đĩa, Lạc Dư chống cằm nhìn hắn cũng không có ý định động đũa.
Cậu phải nghĩ cách để lấy lại đống bằng chứng đã gửi cho Lục Nhất Thành.
Lạc Dư trầm tư, trong số những bản nhạc mà Diệp Trì hát có gần một nửa là do cậu sáng tác, cái này có thể giải quyết, nói cậu tình nguyện tặng cho Diệp Trì là được.
Kim chủ thì...
Nhà Diệp Trì rất giàu, vì nguyên chủ lúc trước không biết nên báo tin không chính xác để lấy được tiền.
Đời sống hỗn loạn cùng giả nai gì đó cũng có thể thuê thủy quân giải quyết, đem mọi chuyện ém nhẹm xuống.
Ừm,
Lạc Dư nghĩ nghĩ một lúc lại phát hiện ra mấy thứ nguyên chủ dùng để tạo scandal đều có thể dễ dàng giải quyết được.
Đ*t!?!!
Bảo sao tên Diệp Trì này có thể đảo ngược tình thế nhanh như vậy.
Nhưng mà... Càng nghĩ càng khó hiểu, nguyên chủ làm việc trong cái giới này không phải thời gian ngắn, đáng lẽ ra mấy chuyện phá hủy một nghệ sĩ cậu ta phải am hiểu nhất mới phải.
Đằng này toàn tung tin vớ tin vẩn, không lẽ thực chất nguyên chủ vốn không bán đứng Diệp Trì.
Ầy, đau đầu quá đi, nguyên chủ nghĩ gì cậu hiểu không được, dù cậu có được kí ức của nguyên chủ nhưng trừ những việc xoay quanh nam chủ là rõ ràng thì cái gì mấy thông tin về người khác đều rất mơ hồ.
- /Kí chủ, đó là vì để cốt truyện không bị trôi quá nhanh, mọi thứ cần được che giấu, nhưng chỉ một phần thôi, đến khi gặp được người có liên quan đến nguyên chủ thì nó tự khắc sẽ rõ ràng./
- /Cậu không phải lo đâu/
250 thình lình nói làm Lạc Dư từ trên ghế nhảy dựng.
M* ki*p!!
"Mèo mướp thúi, ngươi muốn dọa chết ta à."
"Lúc trước nói đi ngủ mà, giờ lại lòi ra, ngươi có mục đích gì đây."
Mèo mướp thúi khinh thường cười hừ.
- /Tôi chỉ ra để nhắc nhở cậu thôi, mỗi thế giới đều có một vài ẩn số, cậu tìm được thì tíchphân được cộng thêm, không được cũng không sao, chẳng ảnh hưởng gì cả./
Cũng như thế giới trước vậy, mấy cái ẩn số mà kí chủ không tìm thấy, thậm chỉ không phát hiện ra cũng có bị trừ tích phân đâu.
"Biết rồi, ngươi biến đi."
Lạc Dư nghiến răng nghiến lợi nói, 250 làm như không có chuyện gì biến mất giống như chưa từng xuất hiện.
Cứ như này thêm mấy lần nữa thì cậu có mà lên trời gặp ông bà mất.
Trán Lạc Dư toát mồ hôi lạnh, cậu thở hổn hển muốn lớn tiếng chửi người.
Ôiii, đau tim quá, cậu muốn đi bệnh viện luôn rồi.