- Hì hì, anh đi làm nữa trưa cho em.
Lạc Dư mệt tới nỗi không nhấc được một ngón tay, lười nhác không thèm phản ứng hắn.
Chụt
Diệp Trì đặt lên môi cậu một nụ hôn rồi luyến tiếc rút cây gậy của mình ra ngoài.
Phốc
Mặt Lạc Dư thoáng chốc đỏ rực, cậu lăn một vòng đem chăn quấn mình một cái kén trừng mắt nhìn Diệp Trì.
- Còn ở đó làm gì? Không mau đi.
Diệp Trì cười ha ha trong lòng tràn đầy không muốn, hắn muốn người anh em của mình mọc luôn trên người A Dư, làm sao đây.
Lần thứ hai bị trừng, Diệp Trì giơ hai tay đầu hàng đứng dậy. Cái thứ ở giữa hai chân của hắn lắc lư qua lại, mà cái tên mất nết này còn không chịu mặc quần áo vào cứ để như vậy mở cửa đi xuống nhà bếp làm đồ ăn cho Lạc Dư nữa chứ.
250 đợi mòn đợi mỏi, màn hình mới sáng lên, nó mới có thể nhìn thấy Lạc Dư.
- /Hai người làm cái quái gì mà mất tận một ngày trời vậy, có biết bổn bảo bảo đợi lâu lắm rồi không, trời sáng thì phải dừng chứ, giữa ban ngày ngang nhiên tuyên d*m như vậy mà được à./
Mèo mướp thúi nói một tràng dài, nó không phản đối kí chủ làm cái việc này, nhưng cũng phải biết điểm dừng chứ, hừ.
Lạc Dư nghe những lời nó nói, nơi đó còn chảy ra đồ của Diệp Trì nữa, cậu ấp úng.
"Mèo mướp thúi, ngươi tạm thời nhịn thêm một chút nữa, được không."
250 thấy Lạc Dư muốn đuổi mèo thì lập tức xù lông.
- /Làm sao? Hai người lại muốn đại chiến thêm mấy trăm hiệp nữa? Chỗ đó của cậu còn chưa bị làm đến hỏng? Làm gì mà dai vậy/
Lạc Dư tức giận, mặt đỏ lên, phản bác những lời của nó:
"Mi đừng có vu khống người khác, ta, ta chỉ muốn đi tắm mà thôi, không lẽ ngươi muốn nhìn kí chủ của mình đi tắm."
250 ngớ người, nó xấu hổ vươn chi trước lên sờ sờ tai mèo của mình.
- /Tôi biết rồi, cậu đi tắm đi./
Không cần kí chủ phải nhắc, cậu ấy vừa để lộ thân thể là hệ thống không cho nó nhìn rồi, đương nhiên lúc đi tắm cũng không ngoại lệ.
Mèo mướp thúi biến mất, Lạc Dư mặt già vẫn còn đỏ rực chậm chạp rời khỏi đống chăn.
Hít!!!
Toàn thân căng cứng, l* nh* đau nhức làm cậu suýt chút nữa thì ngã khụy.
- Diệp Trì, cậu không phải là người mà.
Nước mắt đảo quanh, Lạc Dư mếu máo muốn khóc nhưng cố nhịn lại.
Không được khóc
Không được khóc.
Lạc Dư cắn môi khó khăn bước từng bước nhỏ, bắp đùi cậu nhiễm chất lỏng màu đục d*m mĩ từ nơi bí ẩn đó chảy ra, hơn nữa còn càng ngày càng nhiều.
- A Dư, ăn trưa thôi.
Trên người Diệp Trì vẫn còn đeo tạp dề bước vào trong phòng nhìn ngó xung quanh.
- Người đâu rồi.
Hắn nghi hoặc, bên tai nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền tới.
- Đi tắm sao.
Cửa phòng tắm không đóng, Diệp Trì mở hé ra một đường nhìn vào bên trong.
Yết hầu lăn lộn, Diệp Trì nhìn chằm chằm mấy ngón tay đang đưa vào nơi đó lấy những “đứa con” của hắn ra.
Ực.
Lạc Dư hoàn toàn không phát giác ra có người đang nhìn lén. cậu ngoái cổ về đằng sau dùng ngón tay đưa vào bên trong bông hoa của mình rửa sạch.
- Ưm.
Nước nóng bên trên vẫn không ngừng dội xuống thân thể trắng nõn của Lạc Dư tạo nên một khung cảnh mờ mờ ảo kích thích thị giác người nhìn.
Khó khăn lắm mới lấy ra được một chút, Lạc Dư sị mặt không vui.
Tất cả là tại Diệp Trì, ai kêu hắn b.ắn bên trong cậu chứ, hức.
- Đừng khóc.
Một thân thể nóng bỏng đột ngột dán vào tấm lưng trần của Lạc Dư. Bàn tay của Diệp Trì mơn trớn từ từ đi xuống dưới.
- Để em rửa sạch giúp anh.
Diệp Trì thực ra muốn xưng anh, nhưng hắn lại cảm thấy mình làm em cũng không tồi, làm một người em đè anh của mình ra th** cũng rất thú vị không phải sao.
Lạc Dư giật mình, cậu nhìn ánh mắt hàm chứa ducvong của hắn sầm mặt lại cảnh cáo.
- Diệp Trì, chúng ta vừa mới làm xong, ta đói.
Diệp Trì không cảm thấy việc này có gì to tát, hắn gật đầu.
- Em biết, rửa xong chúng ta đi ăn.
Lạc Dư vẫn có chút không an tâm, cậu hơi giãy giụa.
- Buông tôi ra, tôi có thể tự làm.
Diệp Trì cau mày không tán thành, l* nh* là do hắn làm bẩn đương nhiên là phải để hắn giúp A Dư rửa sạch rồi.
- Anh đứng im đi, em giúp anh rửa sạch cái l* d*m này thôi chứ có làm gì anh đâu mà anh phải sợ. Nơi này mà rửa không sạch là sẽ bị đi ngoài đó.
Lạc Dư bị mấy lời lo lắng này của hắn đầu độc, ngoan ngoãn đứng im để hắn giúp mình tẩy rửa.
15 phút sau,
- A, cậu đã nói là không làm gì tôi mà.
Lạc Dư cố gắng lắm mới chạm được đầu ngón chân xuống đất. Toàn bộ lực chú ý của cậu đều đặt vào cái nơi kết hợp kia của hai người. Diệp Trì không ôm cậu, hắn để cậu tự mình đi, thỉnh thoảng lại đâm nhẹ một cái.
Diệp Trì, cậu là tên đáng chết không giữ lời hứa.
- Ân... Ưm.
250 ở trong không gian thấy thời gian đủ lâu, nó mở màn hình lên.
- /Ơ, sao không được/
Mở đi mở lại mấy lần, trên trán mèo chảy xuống ba vạch đen.
250 đợi thêm một lúc nữa, chắc chắn Lạc Dư đã tắm xong mở màn hình.
Không được.
Mèo mướp thúi tức giận hét lên.
- /Hai người các ngươi không phải là người, có nghĩ đến bổn bảo bảo này không hả???/