- ...
Dư bạo lực bị nó ôm muốn nghẹt thở nhưng vẫn cố cắn răng chịu đừng, giờ mà đánh thức nhóc con này dậy nó nhất định sẽ gào khóc cho coi, ai mà dỗ được, hừ.
Dư xấu tính âm thầm nhìn hai người một cái rồi đội mũ đen lên nhảy ra bên ngoài cửa sổ hóa thành một con Dơi màu máu bay đi tìm nam chủ.
- Ở đây à?
Dư xấu tính nhìn căn phòng lụp xụp, cung điện xa hoa, tráng lệ như thế kia mà cũng có một nơi tăm tối bẩn thỉu như thế này sao? Cậu ta che mũi đứng bên cửa sổ nhìn vào bên trong.
Trong phòng có tới hàng chục nô lệ nằm chung một chiếc giường, không, phải nói là nằm trên một tấm ván dài mà ngủ mới đúng. Nơi là mà là chỗ để người ở sao? Dơ dáy, bẩn thỉu, kinh chết đi được.
Dư xấu tính che mũi, không biết cậu ta nghĩ đến cái gì, đôi mắt đỏ rực trong bóng đêm phát ra ánh sáng mơ hồ.
"Rắc!"
Dư bạo lực đang nằm lăn lộn không ngủ được đột nhiên cảm nhận được thân thể xảy da vấn đề, chân cậu... hình như bị người nào đó bẻ gãy.
- Đ*t!!! Dư xấu tính, cái thằng dở hơi nhà cậu, có ai ngu đến mức tự mình bẻ gãy chân mình thế không hả? Mai tôi đi đánh nhau kiểu gì đây.
Dư xấu tính nhướng mày, câu cuối mới là thứ mà Dư bạo lực muốn nói đi, suốt ngày đánh đánh giết giết, không ưu nhã cái gì cả.
Cậu ta đá đá cái chân bị bẻ gãy, năng lực của nguyên chủ là khống chế huyết dịch trong cơ thể. Dư xấu tính bẻ gãy chân mình tiện thể điều khiển máu phá vỡ da thịt mà ra, khiến cổ chân ướt đấm, mùi vị má.u tanh vô cùng nồng đậm.
- Ai?
Giọng nói non nớt truyền đến, Âu Mặc vừa nãy nghe thấy tiếng đập cánh, tính hiếu kì của trẻ nhỏ bị khơi dậy nên mới mở mắt, bò dậy nghi hoặc nhìn đến bên cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy một con Dơi nhỏ nhỏ.
- Cậu... không sao chứ?
Dơi nhỏ lắc lắc đầu, Âu Mặc từ khi bị bắt đến nơi này đã thấy không biết bao nhiêu là chuyện kì lạ, nên bé cũng không quá kinh ngạc.
- Cậu bị thương rồi, để tôi giúp cậu băng bó.
Âu Mặc nhỏ giọng nói, trong phòng vẫn còn rất nhiều người, bé không dám lớn tiếng sợ đánh thức bọn họ sẽ gặp phiền phức.
Dư xấu tính không nói gì hết tùy tiện để Âu Mặc ôm mình chạy ra ngoài tìm chỗ không người ngồi xuống.
- Đây là căn cứ bí mật của tôi đó, nơi này an toàn lắm, không ai biết đâu.
Dư xấu tính nhìn hang đá không tính là quá lớn chỉ nhét vừa khoảng hai, ba người trưởng thành. Ừm, không tệ, ít nhất chỗ này còn tốt hơn cái phòng nhỏ kia không ít, không có mùi lạ.
Âu Mặc cẩn thận đặt Dơi nhỏ xuống đất, bé xé quần áo trên người một bên bóp bóp giúp Dư xấu tính nắn xương, một bên giúp cậu cầm máu.
- Đừng sợ, tôi không làm hại cậu đâu, chỉ là muốn nắn lại xương thì có hơi đau, cậu cố nhịn
một chút.
Dư xấu tính gật đầu, Âu Mặc cười tít mắt cẩn thận từng chút một băng bó vết thương cho Dư xấu tính.
Dư bạo lực nhìn cảnh hai người chăm sóc lẫn nhau bĩu môi. Dư xấu tính rất mạnh, cậu không phủ nhận việc đó, nhưng dù gì cũng là từ một nơi sinh ra nên thua kém sức mạnh không quá lớn, muốn nhìn bên ngoài mà thôi, không làm khó cậu được.
Từ từ...
Dư bạo lực quay đầu nhìn Dư bảo bảo, cậu với Dư xấu tính mạnh, nhưng nhóc con này thừa hưởng hết sự xuẩn manh của Lạc Dư, chắc... sức mạnh cũng lèo tèo yếu xìu chứ nhỉ?
Dư bạo lực không nghĩ được nhiều như vậy, cậu quay sang cười nhạo, chế giễu ai kia:
- Chậc chậc, tự mình bẻ gãy chân mình, tàn nhẫn ghê ha.
Dư xấu tính cười xùy:
- Chuyện của ta ngươi xen vào làm gì hả đồ không có não.
- Ngươi nói ai không có não?
- Kẻ nào tiếp lời thì ta nói kẻ đó, thế nào? Không phục?
Dư bạo lực nổi điên:
- Phục cái đầu ngươi.
Dư xấu tính chọc tức người nào đó đắc ý cười cười, Âu Mặc thấy người Dơi nhỏ hơi run liền lo lắng:
- Đau lắm sao? Xin lỗi.
Âu Mặc chực chực khóc, bé mới chỉ 10 tuổi, trước khi bị bắt đến đây tất cả mọi người đều chiều bé, cưng bé. Nhưng từ lúc tới cung điện xa hoa này tất cả mọi thứ đã thay đổi, thức ăn khó nuốt, chỗ ngủ tồi tàn, lúc nào cũng bốc mùi khiến bé chịu không nổi.
Chỉ là giờ bé quen rồi, có chuyện gì bé cũng chỉ dám để trong lòng không nói cho bất kỳ ai. Trước kia bé có ý định muốn trốn, nói với người bạn mình mới quen kế hoạch của mình thế là bị người đó cáo trạng với bên trên để lấy lòng huyết tộc đó.
Kết quả đứa nhỏ đó trực tiếp bị hút khô, còn bé cũng chẳng tốt hơn là bao, bị đánh đập thương tích đầy mình. May mà bé mang danh nô lệ của điện hạ, cũng chính là con của Huyết vương nên chúng không dám giết, chính vì vậy bé mới thoát được một mạng.
- Xin lỗi.
Âu Mặc cúi đầu, Dư xấu tính nghĩ nghĩ đột nhiên chui vào lòng bé, nằm trong lồng ngực Âu Mặc dùng đôi mắt đỏ rực nhìn nam chủ.
Khóc cái gì mà khóc, có phải Dư bảo bảo đâu chứ.
- Dơi nhỏ, không trách A Mặc sao?
Không trách.
Dư xấu tính lắc đầu, bên trong tiềm thức Dư bạo lực phọt ra một chữ.
- Trách.
- Đồ mất não, ngậm mồm vào.
- ... Hứ.
Dư bạo lực khoanh tay hừ lạnh, ngậm thì ngậm, ta mới không thèm nói chuyện với hai thằng ngu.
- ...
Ai ngu?