Mục lục
KẾ HOẠCH ĐÈ NAM CHỦ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Dư tạm thời còn chưa biết phải làm gì, ban đêm cậu vẫn tới tìm Vệ Quân.



- Chỉ cần châm cứu thêm ba lần này nữa là nội lực của ngươi sẽ khôi phục.



Cậu trầm mặc làm xong một lượt rôi đứng lên.



- Ta về đây, ngài mai lại đến tìm ngươi.



Vệ Quân hơi bất ngờ, hắn do dự một chút nhưng vẫn quyết định mở miệng hỏi:



- Ân nhân, ngươi có việc gì gấp phải làm sao?



Lạc Dư nhếch miệng cười:



- Có việc gì ngoài việc chuẩn bị thuốc giúp công lực của ngươi hồi phục nhanh nhất chứ, đợi đi, ba ngày sau ngươi nhất định sẽ bất ngờ.



Lạc Dư rời đi, đêm hôm sau cậu lại đến giúp hắn châm cứu.



- Ngày mai là ngày cuối cùng rồi.



Vệ Quân không hiểu những lời cậu nói, hắn hỏi Lạc Dư nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.



Sáng hôm sau,



Tà thần y không biết đã dùng biện pháp gì khiến mắt của Vệ Quân gần như hồi phục hoàn toàn.



- Ưm.



Hắn ngẩng đầu tầm mắt rơi xuống nữ nhân đang hí ha hí hửng cầm tay mình.



Chậc, sao hắn vẫn không nhớ ra gương mặt này thế nhỉ.



- Vệ ca ca.



Vệ Quân lạnh nhạt, mặt không cảm xúc rút tay ra.



- Đa tạ.



Đứng ngoài cửa, Tà thần y cùng Lục Yên Nhiên ngơ ngác nhìn nhau vẫn không hiểu tại sao mình lại bị đuổi ra khỏi phòng.



Lục Yên Nhiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cánh cửa đóng chặt chạy tới muốn gọi người hỏi cho ra lẽ.



- Yên Nhiên, đi thôi, con như vậy chỉ khiến Vệ Quân chán ghét con thêm thôi.



Tà thần y trong lòng sáng như đuốc, sao lão ông nhìn ra trong thâm tâm Vệ Quân đã có người mình thích rồi chứ.



Lão không nói cho đồ nhi của mình chính là sợ nó thương tâm, haizz, chỉ mong Yên Nhiên hiểu được thu liễm tính tình lại, như thế may ra mới có được một vị trí không tệ.



Ban đêm Lạc Dư lại tới, Vệ Quân giả bộ bản thân vẫn bị mù nhìn không rõ mọi thứ xung quanh.



- Ân nhân, ngươi đến rồi.



Hắn vừa đứng lên đã bị người đẩy nằm xuống dùng dây trói cố định hai tay hắn vào thành giường.



- Đây là lần cuối, đừng cử động.



Trên mặt bị mảnh khăn bịp kín, Vệ Quân cảm thấy vóc dáng cùng đôi mắt kia có chút quen thuộc nhưng tạm thời vẫn chưa nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.



Lạc Dư khóa chân ngồi trên người hắn, sau khi châm cứu xong cậu lại dùng dây trói hai chân hắn, ép Vệ Quân thành hình chữ đại.



- Nằm im.



Y phục trên người bị Lạc Dư không một chút nương tình xé rách lộ ra thân thể rắn chắc với làn da màu đồng cổ mê người.



- Lão tử hôm nay muốn đè ngươi.



Sắc mặt Vệ Quân biến đổi, tái mét vô cùng khó coi.



- Ngươi cứu ta là vì cái thân thể này của ta?



- Đúng vậy.



Lạc Dư không một chút do dự, trả lời vô cùng dứt khoát. Cậu điểm huyệt không cho hắn động đậy dù chỉ một chút.



Hừ, cậu phải làm hai tầng phòng bị, lỡ đâu cậu lỡ tay giải huyệt đạo cho hắn thì ít nhất vẫn còn dây thừng trói lại, tránh việc hắn táy máy tay chân xảy ra chuyện gì không hay.



- Ưm.



Lạc Dư ngồi một bên cởi đồ, cậu vươn tay cầm lấy người huynh đệ của mình lung tung sờ soạng một hồi.



Hửm??? Sao không ngóc đầu dậy? Mau dậy đi chứ, đừng nói là nguyên chủ bất lực nha.



Thời gian trôi qua người huynh đệ giữa hai chân vẫn không có phản ứng, Lạc Dư gấp đến phát điên rồi.



Vệ Quân nhìn bộ dạng chật vật của cậu khóe miệng khẽ nhếch, buồn cười không thôi.



Sao ngốc vậy không biết, mạnh bạo như vậy không cẩn thận lại đem người huynh đệ sờ hỏng mất đó.



Vệ Quân thấy Lạc Dư không để ý đến mình thì âm thầm vận dụng nội lực mới khôi phục được một chút xíu dùng cách riêng của mình giải huyệt đạo.



Hừ, mấy thứ này từ trước đến giờ đều không làm khó được hắn, tên ngốc.



Mèo mướp thúi trong không gian cũng sốt ruột, nó há miệng thúc giục.



- /Kí chủ, nếu đằng trước không được thì dùng mặt sau đi, trở về rồi lại nghiên cứu xem người anh em của cậu đã xảy ra vấn đề gì, có khả năng nguyên chủ bất lực rồi/



Lạc Dư mếu máo, cậu không muốn dùng mặt sau đâu, đau lắm.



Nhưng biết làm thế nào được, hôm nay là ngày cuối, mai Vệ Quân hồi phục công lực thời cơ liền mất, muốn đè hắn gần như không có cơ hội.



- /Kí chủ/



Lạc Dư thở dài một hơi thò tay ra đằng sau sờ mó cắm một ngón tay vào l* nh* của mình.



- Ưm, hức.



250 mất kết nối, nó âm thầm cầu nguyện, kí chủ, cậu nhất định phải thành công.



Vệ Quân nhìn th*t h**** non lộ ra trước mặt mình, yế.t hầu không nhịn được lên xuống một hồi, toàn thân phát hỏa.



- A, ha.



Trong l* nh* chảy ra chất lỏng làm mềm nơi đó, Lạc Dư cả người không có lấy một chút sức lực bò lên người Vệ Quân.



- Vệ Quân, hôm nay lão tử phải đè ngươi.



Phốc



Lạc Dư biết lần đầu rất đau nên một chút do dự cũng không có, ha, đau ngắn còn hơi đau dài, tốt nhất cắm một nhát liền xong, chỉ đau một chút là hết.



- A.



Vệ Quân há miệng thở dốc, hắn nhân lúc Lạc Dư không chú ý vươn tay kéo khăn bịp mặt của cậu xuống.



- ...



Cái quái gì thế này??? Sao lại là Lạc Dư, cái tên vong ân phụ nghĩa này... Ngươi...



- Ưm ưm, đau, hức, Vệ Quân, ta đau quá.



Lửa giận thiêu đốt, Vệ Quân thở hồng hộc cười gằn.



- Đau, mới đó mà đã chịu không nổi rồi sao?



Mắt hắn đỏ lên tức giận:



- Phi, mặc kệ ngươi đau như thế nào, hôm nay lão tử liền th** chết tên phản bội nhà ngươi, đem người làm chết trên giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK