Mục lục
KẾ HOẠCH ĐÈ NAM CHỦ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thiếu Mặc nheo mắt hưởng thụ, nhưng đương lúc hắn sắp ra tới nơi thì ả nữ nhân đáng chết kia lại chạy xuống.



- A Mặc.



Mộng An vừa nãy thấy Lạc Dư gọi Lâm Thiếu Mặc bằng cái tên thân mật như vậy cũng không cam lòng yếu thế gọi theo, cô ta là omega, cô ta nhất định sẽ đánh bại được tên quản gia thúi này.



Chuyện tốt bị phá hỏng, Lâm Thiếu Mặc sụ mặt xuống liếc mắt nhìn người bên cạnh đang nhịn cười đau cả bụng.



Ca ca thật xấu tính, người nào đó giữ chặt lấy tay Lạc Dư không có chút liêm sỉ nào ép cậu phải xoa xoa cho mình.



- Tôi biết nấu ăn, A Mặc, để tôi nấu cho cậu ăn thử.



Mộng An hoàn toàn không phát hiện ra chút bất thường nào cười cười nói nói, Lâm Thiếu Mặc lườm cô ta một cái hừ lạnh:



- Nấu thì nấu đi ở đó nói nhiều vậy làm gì? Thật phiền phức. Còn nữa, không cho phép cô gọi ta là A Mặc, A Mặc chỉ để cho một mình ca ca gọi thôi. Cô là thứ gì mà dám gọi tôi như vậy, hứ.



Lâm Thiếu Mặc một bên hếch mặt lên nhìn Mộng An nửa con mắt, một bên hắn lại cầm lấy tay Lạc Dư ma sát thật mạnh, hơi thở có chút không ổn định.



- Cút.



- ... Phì.



Lạc Dư nhịn không được bật cười, omega nào đó bị những lời này của hắn chọc muốn điên lên, nụ cười ngọt ngào trên mặt cứng ngắc gượng gạo.



- Vậy... tôi đi nấu cơm cho hai người.



Mộng An lạnh lùng liếc Lạc Dư một cái, cái tên quản gia thúi này còn dám cười, hừ, tức chết bà đây rồi.



Người vừa đi, Lâm Thiếu Mặc ngó ngó xác nhận cô gái thúi hoắc kia đi rồi liền quay sang làm nũng với Lạc Dư.



- Ca ca, đừng để ý đến bà giúp việc kia nữa, mau, A Mặc khó chịu, ca ca mau giúp A Mặc.



Lâm Thiếu Mặc gấp đến sắp khóc, Lạc Dư cúi đầu nhìn cái thứ đang hứng trí bừng bừng bên dưới đỡ trán.



Cậu bất lực nắm lấy cây gậy nóng bỏng của Lâm Thiếu Mặc di chuyển lên xuống, thỉnh thoảng còn ấn ấn, xoa xoa hai quả táo của hắn.



- Nha, tay ca ca giỏi quá đi, làm A Mặc thích quá, ưm.



Lạc Dư cảm thấy thứ trong tay hơi run run biết tên này sắp b.ắn. Nhanh vậy?



Lâm Thiếu Mặc gục mặt xuống bàn thở dốc, đúng lúc này...



Keng



Ầm



Loảng Xoảng



- ....



- ...



Cậu em của Lâm Thiếu Mặc bị dọa sợ chưa kịp xuất ra đã mềm oặt. Lạc Dư cầm cái thứ ỉu xỉu trong tay khóe miệng giần giật, thôi khỏi đi, thứ này mềm rồi chắc... không cần sờ đâu ha, không khéo còn hỏng luôn rồi chưa biết chừng.



Gân xanh trên trán Lâm Thiếu Mặc nổi lên, đáy mắt hắn không biết hữu ý hay vô tình hiện lên từng đạo hàn quang lạnh thấu xương nhìn vào nhà bếp.



Đừng coi thường cơn tức của bọn đàn ông khi họ không được thỏa mãn. Lâm Thiếu Mặc mặt mày hầm hầm, chẳng nói chẳng rằng đi vào nhà bếp.



- A Mặc, em... em xin lỗi, em không quen dùng những đồ ở đây, em...



Mộng An tái mặt cúi đầu nức nở, cô ta tưởng những thứ này đều dùng như bình thường mình vẫn hay làm.



Ai ngờ được Lâm gia dùng toàn là đồ cực phẩm, mấy cái này nhìn qua chẳng khác nào những thứ đồ phổ thông, nhưng tác dụng của nó lại khác lớn như vậy...



- A Mặc.



Lâm Thiếu Mặc mặt lạnh đi tới túm gáy cô gáy cô ta xách như xách con gà mang ra ngoài.



Rầm



Hắn ném Mộng An ra khỏi cửa tiện thể còn giơ chân đạp cho một cái khiến cô ta suýt nữa thì cắm mặt xuống đất.



- Lâm Thiếu Mặc, anh...



Rầm



Cửa một lần nữa đóng lại, mũi Mộng An thiếu chút nữa thì đụng vào cánh cửa trước mặt.



Lâm Thiếu Mặc đi vào nhà toàn thân phát ra khí tức ủ rũ vùi đầu vào trong lồng ngực Lạc Dư.



- Ca ca, em khó chịu quá, khó chịu quá.



Cứ tí tí là ả nữ nhân kia lại xen vào làm hỏng chuyện tốt giữa hắn và ca ca, như vậy bảo hắn làm sao vui được cơ chứ.



Lâm Thiếu Mặc sụ mặt vô duyên kéo áo Lạc Dư lên tìm đến hạt đậu đỏ trước ngực cậu há miệng ngậm lấy.



Ưm, nơi này của ca ca vẫn là tuyệt nhất, sữa ngọt quá.



Mặt Lạc Dư đỏ bừng hơi thở dần trở nên dồn dập đập đập vào lưng Lâm Thiếu Mặc. Thằng nhóc thúi, có biết ông đây đang ở trong kì phát tình không hả?? Cứ như này thì hai người vượt rào mất, đừng...



Chùm chụp



Tít tít



Bên ngoài có người nhập mật mã, Lạc Dư nghe mang máng không biết có đúng không, cậu nhíu mày:



- A Mặc, có người, em buông anh ra trước đi, bên ngoài... hình, hình như có người.



Lâm Thiếu Mặc lắc đầu nguầy nguậy trong miệng càng hút mạnh hơn, ca ca lại muốn trốn, A Mặc không bị anh lừa nữa đâu.



Cạch



Đầu óc Lạc Dư dần trở nên không minh mẫn của mở ra lúc nào cậu cũng không phát hiện ra



- Thằng nhóc này đúng là quá đáng, để bác làm chủ cho con.



Cha nhỏ của Lâm Thiếu Mặc vừa đi vừa nói, vẻ ngoài của cha nhỏ thực sự không có chỗ nào để chê.



Làn da trắng nõn, gương mặt đan xen giữa yêu mị vào khả ái, vòng ba còn siêu khủng nữa chứ, thật không hổ là đệ nhất mĩ nhân liên bang, yêu tinh câu dẫn người cùng lắm cũng chỉ đến vậy thôi.



Cha nhỏ bước vào bên trong đảo mắt tìm kiếm bọn họ.



- ....



Cái gì thế này? Mắt cha nhỏ mở lớn nhìn gương mặt động tình của Lạc Dư.



Ôi trời ơi!?!



Quản gia của y còn có bộ mặt damdang nhue này nữa sao? Ực...



Mắt người nào đó phát sáng chẳng khác nào đèn pha ô tô, cha nhỏ chớp chớp mắt thiếu chút nữa thì nước miếng chảy ra.



Khung cảnh xinh đẹp này... hí hí, y không nỡ phá vỡ nó, phải làm sao đây.



Cha nhỏ che miệng cười khẽ, y thực ra muốn tiến lại gần để nghiên cứu sâu hơn nhưng... Lỡ A Mặc sợ thì sao, đứa nhỏ này biến thành ngốc tử xem ra cũng không phải là chuyện xấu.



Dám ứ ừ với quản gia của y, hừ hừ, đợi đến khi nó tỉnh táo y nhất định sẽ đem quản gia giấu đi, để xem thằng nhóc này nó có gan phản y nữa không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK