- Hắc, thứ này mà luyện hóa thì chắc chắn linh lực chắc chắn sẽ tăng lên không ít, tinh thuần như vậy mà.
Bàn tay hóa thành lợi chảo.
“PHẬP”
Lạc Dư trơ mắt nhìn đan điền của mình bị đâm thủng một lỗ, viên nội đan bên trong từng chút từng chút bị tâm ma moi ra.
- Hự.
Đau quá, hức, Huyết Nham, Huyết Nham, ngươi đâu rồi.
- ...
Động tác trên tay tâm ma đột nhiên khựng lại, hắn sầm mặt.
"Huyết Nham, ngươi đã là đèn cạn dầu rồi, ngoan ngoãn ngủ say không phải tốt hơn sao."
Sâu trong tiềm thức xuất hiện một người nam nhân với đôi huyết đồng sáng chói.
Hai người nhìn nhau, tâm ma toàn thân căng cứng cả người đều không khỏe.
"Ngươi thất hứa."
Huyết Nham lạnh lùng nhìn tâm ma, hắn chậm rãi đứng dậy đi về phía người có đôi mắt đen kịt.
"Ngươi đã nói là sẽ bảo vệ sư tôn. Ngươi cũng chính là vì người nên mới xuất hiện."
"Bây giờ ngươi lại thất hứa, ngươi muốn hại sư tôn, vì vậy nên... Đi chết đi."
Tâm ma trợn trừng mắt, hóa thành một đám bụi màu đen đại diện cho những thứ bẩn thỉu nhất từ sâu bên trong trái tim của Huyết Nham, biến mất.
"KHÔNGG"
Tiếng hét thất thanh vang lên, Lạc Dư mở mắt ra, cậu nhìn đôi mắt màu đỏ trong suốt mỉm cười.
- Quay về rồi sao.
Lạc Dư mấp máy môi muốn xác thực một chút. Huyết Nham mắt cong cong, thả cậu xuống lấy bàn tay mình ra.
- Con về rồi, con làm người bị thương rồi, xin lỗi.
Huyết Nham dụi mắt lau đi những giọt nước mắt sắp rơi xuống.
- Sư tôn, xin lỗi, xin lỗi người.
Lạc Dư nhếch miệng, vết thương ở trên bụng dường như cũng không còn đau như trước nữa.
- Xin lỗi không có tác dụng, ta muốn phạt con.
Huyết Nham mắt sáng lấp lánh nhìn Lạc Dư mong đợi.
- Sư tôn muốn phạt con cái gì cũng được, nhưng giờ thì phải cùng con trở về chữa thương, được không.
Lạc Dư cúi xuống nhìn vết máu trên bụng, thò tay ấn ấn mấy cái.
- Không đau.
Huyết Nham bật cười, trán cũng toát mồ hôi lạnh rồi còn nói không đau.
- Không đau?
Huyết Nham để tay vào miệng vết thương nhướng mày nói.
Hít
Mặt mũi nhăn tít lại, mắt Lạc Dư hàm chứa lệ quang đập Huyết Nham một cái trợn mắt.
- Ngươi muốn mưu sát sư tôn của ngươi đúng không?
Huyết Nham cười hì hì nhấc bổng Lạc Dư lên đi tìm một chỗ còn có thể ở.
Vì hắn cùng mấy tên ma tộc kia đánh nhau, lại cộng thêm thiên kiếp nên xung quanh gần như bị phá hủy hết rồi, không biết những người trong thôn trốn đi nơi nào rồi nữa.
- Huyết Nham, lúc trở về ta muốn ăn đồ ăn ngươi nấu.
Lạc Dư dựa trong lòng Huyết Nham dựa đầu vào lồng ngực hắn mềm mại nói.
- Được.
Huyết Nham đồng ý, Lạc Dư thấy vậy ý cười trong mắt càng lớn.
- Ta còn muốn ngươi cùng ta đi chơi, đi khắp chân trời góc bể, ngươi phải đi cùng ta.
- Được.
- Tu vi của ngươi đã đạt tới tầng cuối của tu chân giới rồi, cũng có thể nói là một trong số những người mạnh nhất rồi đi.
- Ừm.
Trong mắt Lạc Dư lóe lên tia sáng giảo hoạt.
- Vậy... Ta muốn ngươi cùng ta đi đến sào huyệt của mấy lão bất tử trên khắp tu chân giới ăn cướp.
- ??? Ăn cướp?
Huyết Nham kinh ngạc, sư tôn của hắn thiếu tiền sao?
- Đúng vậy, ta muốn cướp thật nhiều linh dược, thật nhiều bảo vật, đến lúc ngươi phi thăng thì không phải lo nữa rồi.
- Xì, sư tôn nghĩ thật xa.
- Đương nhiên, nếu không chuẩn bị từ bây giờ đến lúc ngươi đột ngột muốn phi thăng thì sao, đến lúc đó không còn đơn giản như lần này đâu.
- Người chắc chắn con sẽ phi thăng?
Lạc Dư không nhìn thấy sự phức tạp trong mắt Huyết Nham, cậu vẫn định ninh cho rằng tiểu đồ đệ mình là giỏi nhất, muốn phi thăng không phải rất đơn giản sao.
Nhưng cậu lại không nghĩ tới... Huyết Nham tu luyện là vì cái gì.
Lúc ở Thiên Tuyệt Tông hắn tu luyện là để sư tôn vui, sau này là muốn báo thù sư tôn, còn bây giờ mục tiêu hắn tu luyện là để bảo vệ sư tôn.
Từ đầu đến cuối, cả đời của hắn, đều vì sư tôn, người không còn, hắn tu có tác dụng gì sao.
- Chắc chắn, ngươi thông minh như vậy, vận khí lại hơn người, không phi thăng được mới là chuyện lạ trên đời đó.
- Ai biết đâu được, đến lúc đó con lại không phi thăng thì sao.
- Không thể không phi thăng, ngươi mà dám lười biếng ta sẽ đánh chết ngươi, từ mai phải chăm chỉ tu luyện cho ta.
- Người vừa mới nói muốn con đi chơi cùng người mà, tu luyện thì đi làm sao được.
- Ừm, cũng đúng.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, Huyết Nham thích thú chọc Lạc Dư khiến cậu rối rắm một hồi vẫn không tìm ra cách giải quyết nào tốt.
Huyết Nham đưa Lạc Dư rời khỏi cái thôn nhỏ này, những người ở đây đã biết hai người không phải thường nhân như bọn họ, ở đây không còn thoải mái như trước nữa.
Hơn nữa, hắn cũng muốn cùng sư tôn làm những điều người muốn, cùng nhau đi đến chân trời góc bể, suốt ki.ế.p không rời.