- Được rồi, rời khỏi đây trước rồi hẵng tính.
Lạc Dư vỗ vai Huyết Nham để hắn buông mình ra rồi lấy y phục trong giới chỉ mặc vào.
- Đi.
Huyết Nham tiếc nuối nhìn cậu mặc y phục.
- Vâng.
Đi được một lúc Lạc Dư liền dừng lại.
- Tách ra đi.
- Sư tôn.
Huyết Nham muốn nói gì đó nhưng bị cậu cản lại.
- Ta đã trục xuất ngươi ra khỏi môn hạ của ta rồi, ta... Không phải sư tôn của ngươi.
Lạc Dư quay người trở về đường cũ tìm mấy người trong Thiên Tuyệt Tông. Huyết Nham đứng từ xa nhìn thất vọng cúi đầu rời đi.
- Sư thúc tổ, người trở lại rồi.
Lạc Dư gật đầu cũng không để ý nhiều lắm.
- Lúc bổn tọa đi không xảy ra chuyện gì chứ.
Một đám người lắc đầu, 250 thấy sắc mặt Lạc Dư có chút quái lạ cộng thêm việc không liên lạc được nên có chút lo lắng.
- Chủ nhân, cậu không xảy ra chuyện gì chứ.
Mèo mướp thúi kéo cậu đến ra xa dò hỏi. Lạc Dư cười cười, vươn tay xoa đầu nó.
- Ta thì xảy ra chuyện gì được chứ, chỉ là lúc nãy gặp được nam chủ nên có hơi khó chịu thôi.
250 gật gù hiểu ra.
- Đi đâu cũng gặp được nam chủ như vậy không có tốt đâu, tôi với cậu vẫn nên tìm chỗ nào đó trốn đi.
250 chỉ biết muốn sống sót thì phải chạy trốn, tránh thật xa nam chủ nếu không kết cục sẽ lại giống như trong truyện thôi.
- Biết rồi.
Lạc Dư gật đầu rồi quay sang gọi mấy người kia tiếp tục đi.
Một tháng sau Song Trọng bí cảnh đóng lại, Lạc Dư dẫn theo chúng đệ tử Thiên Tuyệt Tông trở về tông môn không một chút hư hại.
- Ha ha, sư thúc, thành quả chuyến đi này không tệ chút nào phải cảm tạ sư thúc rồi.
Lạc Dư thấy ông ta vui mừng như vậy liền mở miệng phun ra một câu thành công dội cho ông ta một gáo nước lạnh.
- Ta muốn quy ẩn, sau này chuyện của Thiên Tuyệt Tông đừng gọi đến ta.
Lạc Dư ra khỏi chủ điện để một mình tông chủ ngồi ngây ngẩn trên tông vị.
- Sư... Sư thúc, sư thúc, người khoan đi đã.
Lạc Dư về chỗ ở cũ của mình mang theo 250 muốn rời đi.
- Sư tôn.
Dương Lâm chặn hai người lại, toàn thân hắn có chút run rẩy.
- Sư tôn, người đem theo con với được không.
Y muốn đi cùng sư tôn đến trân trời góc bể, y yêu người như vậy, người không thể bỏ y mà đi được.
Liễu Mạc đứng từ xa nhìn lại không dám tới gần, Lạc Dư vừa nhìn thấy hai người đầu liền đau.
- Không được, nơi này còn cần con trông nom, ta để hết số bí tịch ta có ở trong phòng, con muốn cái nào liền cứ lấy mà dùng.
Lạc Dư lướt qua Dương Lâm rời đi.
Phịch
- Sư tôn.
Dương Lâm quỳ xuống, y từ trước đến nay đều rất ít khóc nhưng bây giờ trong hốc mắt đã tràn ra những giọt chất lỏng trong suốt.
- Sư tôn, người vì tiểu sư đệ nên mới rời đi sao, người có nghĩ đến con không?
Lạc Dư thở dài, đành phải làm như vậy thôi. Cậu quay lại điểm huyệt ngủ của Dương Lâm rồi ra hiệu cho Liễu Mạc đến đưa người đi.
Đừng tưởng cậu không biết giữa hai người này có mờ ám gì, hừ hừ, cậu không ngại tác hợp cho hai người đó đâu.
- Mèo mướp thúi, đi thôi.
Lạc Dư đem theo 250 ngự kiếm bay đi, Liễu Mạc hiểu được ý tứ trong ánh mắt của cậu, hắn ta chắp tay gập người hành lễ.
Sư thúc, tạ ơn người đã thành toàn.
“...”
Ba năm,
Lạc Dư mang theo mèo mướp thúi đi khắp nơi, lúc đầu cậu có chút lo lắng sợ Huyết Nham sẽ tìm đến mình nhưng không... Cậu chẳng nghe được động tĩnh gì cả.
- Đúng là tự mình đa tình mà.
Lạc Dư bất đắc dĩ lầm bầm, 250 một bên ăn cá một bên hóng hớt.
- Chủ nhân, nhìn kìa.
Lạc Dư theo hướng 250 chỉ nhìn xuống dưới lầu.
- Chỉ là mấy đứa trẻ con thôi mà, có gì... Khoan đã.
Lạc Dư giật mình nhìn chằm chằm khuôn mặt đờ đẫn, ánh mắt dại ra của năm đứa trẻ bên dưới.
- Mấy đứa nhóc này... Đã chết.
250 vứt con cá trong tay xuống sợ hãi trốn đằng sau Lạc Dư.
- Chủ nhân, mấy đứa nhóc này thật đáng sợ, vừa nãy đứa ở giữa liếc tôi một cái toàn thân tôi giống như bị trúng định thân thuật vậy, hức.
Lạc Dư vốn còn muốn nhìn kĩ bọn chúng nhưng bị mèo mướp thúi lôi kéo đành phải quay sang an ủi nó.
Đến lúc cậu quay đầu nhìn lại thì năm đứa trẻ dưới 10 tuổi kia đã biến mất không để lại một chút dấu vết nào.
- Dù gì bọn chúng cũng không có làm hại ta với ngươi, quản làm gì, kệ chúng.
250 mắt ẩm ướt gật đầu ngồi trở lại bàn xoa xoa cổ, thật lạnh.
Hai người ăn xong liền kiếm một nhà trọ cách đó không xa nghỉ ngơi.
Ban đêm,
- Ra ngoài đi tiểu bảo bối, ra đây nào.
Bên tai 250 văng vẳng giọng nói trẻ con, nó ngồi dậy dụi dụi mắt, ai gọi bổn bảo bảo vậy.
- Tiểu bảo bối, đại ca, mau ra đây chơi với bọn đệ đi.
250 bị mê hoặc, đôi mắt sáng trong dần mất đi tiêu cự.
- Chủ nhân, tôi ra ngoài chơi một chút rồi về.
Lạc Dư giật giật cơ thể, cũng không phát hiện ra sự kì lạ của nó nhẹ giọng.
- Đi sớm về sớm.
250 không trả lời, nó đứng dậy mở cửa đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Lạc Dư quay người vào trong ngủ tiếp, từ từ, bây giờ là ban đêm mà, chơi cái gì cơ chứ.
- Mèo mướp thúi.
Cậu thông qua hệ thống nói chuyện với 250 nhưng không người trả lời, con mèo này xảy ra chuyện thật rồi.
Lạc Dư vội vàng mặc áo rồi mở cửa ra ngoài, cậu dùng thần thức bao phủ toàn bộ quán trọ, không có.
- Mèo mướp thúi, mèo mướp thúi.
Cậu bắt lấy chủ quán trọ lạnh giọng nói:
- Ngươi có thấy đồng bạn của ta ra ngoài không.
Chủ nhà trọ lắc đầu, ánh mắt có chút trốn tránh.
- Ta ở đây từ nãy đến giờ có thấy ai ra vào đâu.
Lạc Dư không để ý đến sự khác thường của ông ga chạy ra ngoài đường lớn, nhìn trước nhìn sau vẫn không thấy người, xung quanh tất cả đều bị một tầng sương mù bao phủ.
- Mèo mướp thúi, ngươi đi đâu rồi.