Ý cười trên mặt Bàng Long sau khi thấy Lạc Dư nhìn mình càng trở nên nồng đậm, trong mắt có chút trêu tức không rõ.
- Ngươi...
Lạc Dư ấp úng muốn giải thích nhưng Bàng Long đã cúi đầu hành lễ trước.
- Thuộc hạ Bàng Long tham kiến hoàng quân.
Hoàng quân? Lạc Dư không hiểu cái danh tự này lắm, cậu thấy Bàng Long không có dấu hiệu đứng thẳng lên thì mới há miệng nói:
- Miễn... miễn lễ.
Từ trước đến giờ toàn là cậu hành lễ với người ta, giờ được một vị đường đường phó tướng quân hành lễ... có chút, không quen đi.
Lạc Dư cảm thấy mặt mình có chút nóng, vô thức dịch lại giấu mặt mình vào trong lồng ngực Vệ Quân.
Ừm... khoan đã.
Cậu bỗng dưng phát hiện ra có điều gì đó không đúng vươn tay đẩy mặt Vệ Quân sang một bên mở trừng mắt nhìn Bàng Long.
Bộ y phục thô sơ này, còn cả vóc dáng cũng kiểu tóc này nữa...
- Ngươi là tên phu xe?
Lạc Dư kinh ngạc há hốc mồm, hóa ra cậu cùng Vệ Doanh đều bị lừa, hai tên này đúng, đúng là xảo quyệt mà.
Lạc Dư tức giận, gương mặt của tên xe phu kia vô cùng tầm thường, còn tên Bàng Long này lại tuấn mĩ như vậy, hắn ta...
- Ngươi dịch dung?
- Xin hoàng quân tha tội.
Bàng Long cũng không lấy làm lạ khi bị nhận ra, cười cười nói một câu.
- Hừ.
Vệ Quân thấy Lạc Dư không để ý đến mình sắc mặt liền trầm xuống lạnh thấu xương liếc Bàng Long một cái khiến sống lưng hắn ta lạnh toát.
- Trời cũng không còn sớm, tướng quân cùng hoàng quân nên trở về rồi.
Ánh nắng mặt trời bức mấy người đầu đầy mồ hôi, trời không còn sớm? Câu này của Bàng Long hình như dùng không đúng thời điểm đi.
- Ha ha.
Bàng Long cũng ngớ người ra cười gượng làm như không có gì tránh đường.
- Mời.
Vệ Quân sị mặt vươn tay bế Lạc Dư lên dùng lồng ngực rắn chắc của mình che lấp cái nhìn của Lạc Dư đối với người đàn ông khác.
- Hồi cung.
Vệ Quân ôm Lạc Dư leo lên ngựa, mấy ngàn quân lính thấy vậy liền đồng thời tách ra một đường cho hai người đi trước.
Bàng Long dựa vào xe ngựa thản nhiên nhìn bọn họ rời đi, đến tận khi không còn thấy bóng dáng của bất kì một người lính nào mới quay trở lại xe ngựa, tiếp tục làm tròn chức vụ phu xe của mình.
- Đi.
Hắn ta không theo Vệ Quân hồi cung, Bàng Long này vẫn thích hợp với những nơi sống bằng đao kiếm cùng với máu huyết ngoài biên cương hơn.
Hơn nữa...
Bàng Long vén màn che lên nhìn người đang nằm bất tỉnh bên trong.
Hắn ta có người mình cần rồi, Vệ Doanh, ta cuối cùng cũng có được ngươi.
"..."
Bàng Long thấp giọng cười một tiếng, mười năm rồi, Vệ Doanh chắc cũng không còn nhớ vị ca ca năm đó y muốn gả đi.
Năm Bàng Long 20 tuổi, một tiểu bánh bao mới 5, 6 tuổi đã xông đến chặn đường hắn nghênh ngang tuyến bố, đến bây giờ hắn ta vẫn còn nhớ rõ từng câu từng chữ.
'Người này bổn thái tử muốn, sau này ta muốn gả cho hắn'
'Hừ, người của bổn thái tử mà các ngươi cũng dám động đến, tránh ra cho ta'
' Tiểu đệ đệ, ngươi thật sự muốn gả cho một người không tiền không quyền này sao?'
'Đúng, ta muốn gả cho ngươi, tiền quyền gì đó bổn thái tử đều không thiếu, chỉ thiếu mỗi cái gương mặt tuyệt mĩ này thôi.'
'Thái tử, không được đâu, người không phải nữ nhân, sao có thể gả chứ'
'...'
'Ngươi tránh ra, ta muốn cùng nương tử tương lai của ta chơi đùa'
'Không được đâu thái tử...'
Tất cả mọi thứ giống như một thước phim chậm rãi đem những gì tốt đẹp nhất giữa hai người tái hiện lại trong đầu Bàng Long.
Doanh Doanh, đến lúc ngươi phải thực hiện lời hứa hẹn của mình rồi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội đổi ý đâu nên... đừng làm những thứ khiến ta thất vọng.
Lộc cộc lộc cộc
Chiếc xe ngựa chậm rãi hướng tới tòa thành ở vùng biên cương đi tới. Đây là địa bàn của Bàng Long, người đã đến đây rồi thì đừng mong trở về nữa.
- Phó tướng đại nhân.
Hai tên quan binh giữ cổng đang định chặn xe lại nhưng khi nhìn thấy diện mạo của người đánh xe lập tức nhường đường chào hỏi.
Người cao người lười biếng như Bàng phó tướng sao lại đi đánh xe chứ? Người bên trong rốt cuộc là thần thành phương nào?
Trong đầu quan binh có chút nghi hoặc, nhưng họ chỉ là lính quèn không có tư cách hỏi nhiều như vậy nên chỉ dám dùng ánh mắt tò mò nhìn theo.
Bàng Long một đường đem người về phủ của mình, cũng lười phản ứng lại những ánh mắt của quan binh cùng những dân chúng xung quanh.
- Sắp xếp một phòng đi, gọi luôn cả đại phu đến đây.
Hắn ta ra lệnh cho quản gia đứng sau, rồi vén màn lên ôm người toàn thân đầy thương tích bên trong ra.
Đợi đến khi Vệ Doanh tỉnh lại thì vết thương đã được xử lí sạch sẽ, y phục bẩn trên người cũng đã được thay bằng một bộ mới vô cùng sạch sẽ.
- Nơi này là chỗ nào?
Vệ Doanh nghi hoặc quan sát căn phòng ngăn nắp, thanh nhã trước mắt. Là Lạc Dư đưa y đến đây sao? Chọn chỗ không tồi.
Vệ Doanh nhếch miệng cười một tiếng muốn đứng dậy nhưng xúc cảm lạnh băng cùng tiếng leng keng dưới chân đã thu hút sự chú ý của y.
Chân y... là ai đeo vòng bạc lên chân y chứ.
Mặt Vệ Doanh tức đến vặn vẹo, y muốn tháo nó ra nhưng làm cách nào cũng không được, ngược lại còn khiến vết thương trên người chảy máu đau đến nhăn mày nhăn mũi.
Vệ Doanh hơi nhíu mày cảm thấy nơi đi vệ sinh hình như có thứ gì bên trong, y do dự một chút rồi quyết định cởi bên dưới ra xem.
Thứ gì đây?
Tiểu huynh đệ bị một thứ gì đó buộc chặt, ngay cả l* nh* dùng để đi vệ sinh đằng sau cũng có cái gì đó dài dài cắm vào bên trong.
Khó chịu quá.
Rốt cuộc tên Lạc Dư kia đã nhét thứ gì vào bên trong y vậy hả??? Ưm, sâu quá, kì lạ, sao càng của động thứ đó càng đi sâu vậy nè, ặc... hức.