- Em muốn báo án chuyện gì?
Lăng Viễn lấy một quyển sách ra cầm bút lên nhìn Lăng Cẩn hỏi. Kì lạ, lúc sáng sớm vẫn còn bình thường mà, giờ chạy đến báo án, trên đường đi em ấy gặp phải chuyện gì sao?
Trong đầu có một đống dấu hỏi to đùng, Lăng Cẩn nhìn hắn ta do dự không biết có nên nói hay không.
Lăng Viễn mà biết hắn có quan hệ với người đàn ông khác liệu có nổi điên không? Dù gì hai người...
Lăng Cẩn cân nhắc một chút, chuyện quan trọng lúc này là phải thoát khỏi tên bienthai kia, hắn không thể để tên đó ngày nào cũng chạy tới đè mình ra làm được.
Hơn nữa, Lăng Viễn có yêu hắn hay không còn là một câu hỏi chưa có lời giải đáp. Hắn tốt nhất không nên mơ tưởng làm gì nhiều.
- Tôi... bị xâm hại.
"RẦM"
Sắc mặt Lăng Viễn tái nhợt, cơn thịnh nộ từ nơi sâu nhất trong trái tim giống như bị một thứ gì đó kích thích nhất thời nổ tung.
Lăng Cẩn thấy bộ dạng này của hắn ta bờ vai mảnh khảnh không nhịn được run lên, gương mặt vốn hồng hào vì gặp lại Lăng Viễn cũng trở nên trắng bệch.
Lăng Viễn giận rồi, giận rồi. Phải làm sao đây.
Trong lúc Lăng Cẩn còn đang bất an vò nát một góc của chiếc áo sơ mi màu trắng thì Lăng Viễn đã kịp thời kìm nén lại. Người mình yêu dùng ánh mắt yếu ớt, sợ hãi nhìn mình như vậy thì làm gì có thằng đàn ông nào chịu nổi.
- Là thằng nào?
Tuy Lăng Viễn không nỡ nhưng vẫn bày ra vẻ mặt cứng rắn, lạnh giọng nói. Kẻ dám làm hại Lăng Cẩn... nhất định phải chết.
- Không biết.
Lăng Viễn nghe thấy lời này của Lăng Cẩn thì càng muốn nổi điên.
- Sao lại không biết? Thằng làm em mà em còn không biết thì ai biết nữa!!
Lăng Cẩn bị quát cũng tức giận không kém, hắn đứng bật dậy hét lên:
- Anh nhìn tôi giống giả bộ lắm sao? Anh nghĩ bị một người không quen biết đè ra "làm" thì vui vẻ lắm sao!?! Anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi khi nói ra những lời như vậy không hả thằng kh*n!?!!
Vẻ mặt kiên cường của Lăng Cẩn trước mặt Lăng Viễn rốt cuộc cũng không giữ nổi nữa, hắn vươn tay lau đi những giọt nước mắt không đáng có thầm trách chính bản thân mình: Khóc cái gì chứ, vẻ mặt yếu đuối này đáng lẽ không nên để tên đáng ghét này nhìn thấy mới đúng.
- Tôi không báo nữa, tôi đi về.
Lăng Cẩn giận dỗi xoay người đi ra ngoài nhưng cánh tay hắn lập tức bị một bàn tay rám nắng bắt lấy.
Lăng Viễn bất đắc dĩ:
- Xin lỗi, là do anh nhất thời không kìm nén được. Em đừng đi, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?
Lăng Cẩn ngoảnh mặt làm ngơ, hừ, không phải vừa này còn to tiếng lắm sao? Giờ hối hận rồi? Nhưng dù anh có hối hận thì tôi cũng không tha thứ cho anh đâu.
Lăng Viễn thấy Lăng Cẩn không đi nữa thì thầm thở ra một hơi nửa dọa nạt nửa dụ dỗ kéo hắn ngồi xuống.
- Chúng ta từ từ nói.
Hai người ngồi trong phòng một lúc lâu, đợi đến khi Lăng Cẩn nói hết tất cả mọi chuyện thì Lăng Viễn đã hóa đá từ lúc nào không hay.
Hắn ta ấp a ấp úng yếu ớt nói:
- ... Lăng Cẩn, em nói người này theo em từ nhà trọ cũ đến, ban đêm còn đột nhập vào nhà chiếm tiện nghi của em?
Sao tự nhiên lại có chút chột dạ thế này nhỉ? Nhưng hắn ta nhất định sẽ không thừa nhận tên bienthai thích rình mò đó là mình đâu.
- Đúng vậy, anh phải giúp tôi bắt người đó lại, tôi muốn nhìn xem kẻ nào to gan như vậy. Dám làm bậy làm bạ đem bổn thiếu gia hành đến toàn thân đau nhức, hừ, bổn thiếu gia muốn "Thiến" hắn.
Đôi chân dài được bộ đồng phục cảnh sát ở dưới bàn không hẹn cùng kẹp chặt cái chân giữa.
- Em bình tĩnh đã...
Lăng Viễn không biết phải nói gì để làm giảm cơn giận giữ của Lăng Cẩn.Vợ muốn "Thiến" chồng, ai đó đến giúp hắn ta dạy dỗ lại lão bà của mình đi.
- Bình tĩnh? Đầu anh có vấn đề à? Bình tĩnh thế nào được, anh thử để một thằng không quen biết đè ra làm xem anh có tức không.Tôi không cần biết, trong vòng một tuần phải đem người đó tóm gọn, nếu không...
Lăng Cẩn giơ nắm đấm lên trước mặt Lăng Viễn ý cười trên mặt không giảm, thậm chí còn có chút ôn nhu quá thể đáng.
- Ừm... e..m về trước đi, chuyện này để anh giải quyết.
Lăng Viễn rụt rụt cổ nói, Lăng Cẩn thấy hắn ta đồng ý với mình mắt liền cong lên vô cùng vui vẻ xoa xoa dấu hôn trên cổ đi ra ngoài, tâm tình còn không tệ vẫy tay chào những người khác.
- Haizzz.
Lăng Viễn ngồi trong phòng chống cằm suy nghĩ, nhưng đến tận khi tan làm thì vẫn không nghĩ ra cách nào vẹn cả đôi đường.
Ban đêm,
- A, ưm... tên kh*n ki*p nhà anh, đừng tới gần tôi.
Lăng Cẩn hừ lạnh cảnh cáo:
- Ông đây đã báo cảnh sát rồi, anh còn không mau trốn thì đừng hỏi tại sao mình bị bắt. Tôi sẽ không nương tay đâu.
Lăng Viễn nghe thấy vậy trên môi liền lộ ra một nụ cười lạnh yêu dã nói:
- Báo cảnh sát? Ha, em còn nói chuyện vô cùng tình tứ với tiểu tình nhân kia của em nữa đúng không, hửm??
Lăng Cẩn hơi run lên, không hiểu sao hắn lại cảm thấy trong không khí có mùi chua, hơn nữa sao hắn ta biết mình đi báo cảnh sát chứ. Ừm, tên đàn ông mắc bệnh thần kinh này bị làm sao vậy?
- Tôi... tôi mới không có.
Lăng Viễn bĩu môi, sấn tới bắt đầu động tay động chân.
- Tôi không biết, em phải bồi thường cho tôi.
Cái gì chứ? Bồi thường? Đầu óc tên này có vấn đề à, rõ ràng Lăng Cẩn hắn mới là người bị hại, sao tên Lăng Viễn này lại giở cái bản mặt oán phụ này ra làm nũng cơ chứ.
- Không... Ưm, ưm.
Sáng hôm sau - Tại sở cảnh sát.
- Tôi không biết, anh phải dọn đến ở cùng tôi, nếu không... nếu không, tôi, liền mách cha là anh bắt bạt tôi.
- ...
Lăng Viễn câm nín, có cần phải làm đến mức này không.
- Anh đến ở cùng em là được chứ gì.
- Hừ, thế còn được.
Lăng Cẩn đắc ý cười một tiếng, hắn biết Lăng Viễn là người như thế nào, chỉ cần hắn làm nũng... haha.
Bắt đầu từ ngày đó Lăng Viễn có thể ngang nhiên ra vào nhà của Lăng Cẩn mà không cần trèo từ ban công tầng dưới lên ban công tầng trên nữa.
Nhưng hắn ta vẫn thường xuyên bị ăn chửi, giống như hôm nay vậy:
- Nè, anh rốt cuộc tìm được tên bienthai đó chưa? Tôi đợi anh ba tháng rồi đó.
Lăng Cẩn tức giận chống nạnh nhìn Lăng Viễn, từ khi vị cảnh sát đại nhân này đến đây thì người nam nhân kia không còn tìm đến nữa.
Cái này phải nói thực sự là tốt đến không thể tốt hơn, nhưng như thế thì đã sao chứ, vẫn tìm không ra người đó.
- Ờm... em cố đợi thêm một thời gian nữa, anh nhất định sẽ tìm ra tên bienthai đã chiếm tiện nghi của em, đem hắn nhốt lại.
- Những lời này tôi nghe đến phát chán rồi, ngày nào anh cũng lặp lại một câu không thấy phiền hay sao hả?!?
Lăng Viễn cười gượng không đáp, cứ như thế qua một năm, hắn ta hoàn toàn không có ý định tìm người nam nhân đó.
Phi, người đó chính là Lăng Viễn hắn, tìm? Ha hả, ở ngay trước mặt đây nè.
"..."
Thời gian qua đi, Lăng Viễn cuối cùng cũng đem người thu phục vào trong tay, đêm nào cũng vần người ta ra "chơi" đến quên trời quên đất.
Lại qua thêm một năm nữa, sắp đến ngày cưới của hai người Lăng Cẩn trở về nhà cùng cha mẹ mình chuẩn bị lễ cưới.
Lăng Dạ đứng một bên ôm vợ mình nhìn hai người kia tình tứ cảm thấy mắt mình có chút đau quay sang mè nheo với Lạc Dư đang chống eo.
- A Dư, em xem bọn họ. Cứ ở trước mắt chúng ta mà mắt đi mày lại, ôm ôm ấp ấp, nhìn có tức không cơ chứ. Hay là... em cho anh...
- Cút!?!
Lạc Dư gầm lên, đừng tưởng cậu không biết cái tên t*nh **** thượng não này đang nghĩ gì. Hừ, lại muốn làm cậu, đừng có mơ.
Lăng Dạ sụ mặt, trong lòng khó chịu liền không muốn nhìn hai người kia ân ái. Anh ta nhìn chiếc điện thoại trong tay cười hừ, trò hay mới bắt đầu thôi.
- Em trai ngoan, anh có cái này cho em nè.
Lăng Cẩn cảnh giác nhìn chăng chằm Lăng Dạ:
- Em không xem, anh ra ngoài đi.
Nhưng dù hắn có nói thế nào thì cũng bị anh trai mình cưỡng ép cho xem một đoạn video, những thứ trong đó ghi lại khiến Lăng Cẩn ngẩn người.
- Anh chỉ là không muốn em thì thằng mất dịch kia lừa thôi. Chuyện còn lại... giao cho em đó.
Lăng Dạ cười cợt rời đi, anh ta tìm Lăng Viễn nói em trai mình tìm hắn rồi kéo Lạc Dư đến hóng kịch hay.
- Tên kh*n, anh dám lừa tôi, tên bienthai đó rõ ràng là anh.
Lăng Cẩn nổi điên túm lấy tai Lăng Viễn véo thật mạnh, bỗng nhiên hắn nhớ đến cái gì đó lập tức hiểu ra.
- Ha, thảo nào kích cỡ cùng cảm giác của cái thứ đó đem tới lại quen thuộc như vậy. Còn cả lồng ngực của anh nữa, còn cả mấy lời tục tĩu từ miệng cái miệng thúi này nữa.
Lăng Cẩn tức bốc khói:
- Đáng chết, nhiều cái trùng hợp như thế mà tôi không phát giác ra, hộc hộc, lão tử đánh chết anh.
- Vợ ơiii...
- Cút, ai là vợ anh, lão tử muốn cưới nữ nhân, anh không có cửa nữa đâu.