"Rào rào"
Mặt mũi Lạc Dư đơ toàn tập, hay rồi, lần này trực tiếp xem người ta tắm luôn.
Từng giọt nước rơi trên cơ thể mĩ miều kia lúc này giống như phát sáng khiến Lạc Dư cảm thấy có chút chói mắt. Cậu mệt mỏi nằm ườn ra ngáp ngắn ngáp dài, nhìn nhiều cũng ngán lắm đó, lúc đầu thì có hơi ấy thật nhưng giờ thì hết rồi.
Lăng Quân tắm suốt một tiếng đồng hồ, Lạc Dư cảm thấy người mình có hơi ẩm ẩm. Cậu còn đang mải mê gào to mắng chửi người nào đó thì một bàn tay vươn đến.
Đôi tay này quả thực rất đẹp, những khớp ngón tay thon dài xinh đẹp, từng vết sẹo, mạch máu nổi lên hoàn toàn không làm đôi bàn tay này trở nên mất thẩm mỹ. Ngược lại nó càng làm cho Lăng Quân trở nên cuồng dã, chỉ một đôi tay mà thôi dù không nhìn thấy mặt thì người khác cũng có thể đoán ra người đàn ông này là cực phẩm.
- ...
Lại nữa, vì một bàn tay mà suy nghĩ linh ta linh tinh, Lạc Dư ơi là Lạc Dư, trong sáng lên chút coi.
Lăng Quân cầm chiếc "quần nhỏ" của mình lên và... mặc vào.
- Người anh em, đừng mà, cậu sống trong hào môn chắc chắn không thiếu quần đâu đúng không, cậu tha cho tôi lần này đi mà.
Không ai nghe thấy lời cầu xin của Lạc Dư, Lăng Quân thỏa mãi rũ rũ cậu mấy cái khiến đầu óc cậu quay cuồng muốn ngất.
Đợi đến khi Lạc Dư hoàn hồn trước mặt đã xuất hiện một cậu em cùng hai quả "cà chua" siêu to khổng lồ. Thấy nó sắp áp lên mặt mình Lạc Dư chỉ biết nói hai chữ "xong rồi", xong thật rồi. Ối dồi ôi mặt của tôi.
Lạc Dư khóc lóc gào ầm lên:
- Thằng ch* ch*t nhà cậu, đợi ông đây trở lại thành yêu hoa nhất định sẽ mê hoặc một đám đàn ông đến th** chết cậu.
- Hức, mặt của tôi.
- Ặc, cái mùi này...
Lạc Dư đột nhiên câm nín mũi còn ra sức hít hít mấy cái, mùi hương giống như mùi cỏ lúc sớm mai phủ đầy những hạt sương thanh mát. Thoải mái thật, Lạc Dư thích đến nheo nheo mắt, nhưng cái thứ kia của Lăng Quân cứ cọ cọ vào mắt, mũi, miệng cậu làm cậu lại nổi cơn tam bành.
- Người anh em, cậu có thể đừng có động đậy được không? Ông đây muốn đi ngủ.
Lạc Dư trợn ngược mắt mắng xối xả vào cái thứ đang bị mình bao bọc.
- Ừm... Cái gì đây?
Môi đột nhiên cảm nhận được cái gì đó ẩm ướt, Lạc Dư cúi đầu nhìn thì thấy từ ** nhỏ trên đầu "người anh em" đang chảy ra chút nước.
- ...
Đừng nói là lên cơn lúc này nha.
Vừa nói xong Lạc Dư liền muốn vả đôm đốp vào cái miệng quạ đen này của mình.
- Hừm...
Lăng Quân vỗ vỗ cậu em đang hứng trí bừng bừng tiện thể đem miệng người nào đó càng thêm dán sát vào cậu em của hắn.
Hít!?!
Kì lạ.
Lăng Quân nhìn xuống phần thân dưới của mình, hôm nay không cần dùng tay hay tìm nữ nhân mà sao vẫn cảm thấy s**ng? Quần cọ vào cũng có thể hứng lên sao?
Lạc Dư vươn hai cái tay nhỏ xíu của mình giữ lấy cái thứ quá khổ trong miệng muốn đẩy nó ra. Lúc làm người thì kích cỡ này không sao, nhưng bây giờ cậu là cái quần nhỏ, dù có dùng cả hai tay hai chân thì cậu cũng ôm không nổi nó đâu.
Lạc Dư muốn khóc, vừa hay cậu em Lăng Quân thích thú quệt cho cậu thêm vài vệt nước.
- ...
Muốn đánh người.
Lăng Quân một bên cảm thấy chiếc quần này của mình mặc thật sự rất thoải mái, hắn khẽ r*n một tiếng mở cửa bước ra phòng ngủ. Hắn đi đến kéo rèm cửa lại, Lạc Dư nhìn mình thông qua chiếc gương chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Trời ơi!?!
Cái quái quỷ gì thế này, Lạc Dư đang định dùng hai tay che mặt thì lại chạm vào của quý người nào đó.
- Ta đánh, đánh cho ngươi hỏng luôn.
Vải vóc mềm mại cọ cọ vào phần thân dưới, Lăng Quân không để ý dùng tay xoa xoa mấy cái thấp giọng:
- Ngoan nào.
- ... Hừ.
Lạc Dư thu tay lại, được rồi, đánh hắn thì hắn cũng không cảm thấy đau, không đánh nữa. Lăng Quân ngồi xuống ghế vừa uống rượu vừa nhìn cậu em còn đang thích chí của mình.
Nếu như bình thường thì hắn sẽ gọi vài người đến hầu hạ, nhưng tâm tình hắn dạo này không tốt, cũng lười làm chuyện đó. Còn cậu em...
Lăng Quân nghĩ nghĩ một chút cuối cùng đành phải tự túc dùng năm anh em tự xử.
- Hừ... hộc.
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, Lạc Dư từ đầu đến cuối chỉ muốn nói một câu.
- Người anh em, thủ d** thì cũng phải cởi quần giải phóng tôi ra chứ.
Âm thanh tuốt l*ng càng ngày càng rõ rệt cùng với mùi hương trong không khí khiến cậu muốn nhũn ra. Lăng Quân chỉ muốn tự xử qua qua nhưng không ngờ lại thích đến mức này, nhất là quy đ*u, càng cọ vào quần nhỏ thì càng thích.
Cậu em khẽ giật giật, Lăng Quân thỏa mãi phóng ra trong tay mình. Hắn không để ý tới một lượng nhỏ t*** d*** thấm vào quần nhỏ, từ trên môi Lạc Dư chui thẳng vào miệng cậu.
Hay lắm, vừa đến thế giới này đã ăn luôn thứ đó của người ta, càng nhìn càng thấy cậu còn biến th*i hơn nguyên chủ nữa kia kìa.