- Lạc Dư, thái tử muốn gặp ngươi.
Một người áo đen thình lình xuất hiện trong phòng, ánh mắt của người này tràn đầy sự kinh ngạc nhưng rất nhanh đã giấu kín.
- Ngươi bị thương?
Lạc Dư không để ý đến người đó vẫn tập chúng băng lại vết thương nhuốm đỏ trước ngực.
- Được rồi, đi.
Cậu lấy một bộ y phục sạch sẽ mặc vào, chỉ là mùi máu trên người không có cách nào che lấp được, cái mùi này nó khiến cậu rất nhức đầu.
- Ta đỡ ngươi.
Người nam nhân đó cao hơn Lạc Dư một cái đầu, hắn ta đứng trước mặt, cậu phải ngẩng đầu mới nhìn được.
- Để ta cõng ngươi luôn đi.
Lạc Dư cũng không phản đối trèo lên lưng hắn ta, cậu mệt lắm rồi, nội lực cạn kiệt khinh công cũng dùng không được, không cần phải cậy mạnh.
- Đi.
Người này quả nhiên là cao thủ trong cao thủ, bước đi rất êm, đến nơi lúc nào cậu cũng không biết còn suýt nữa thì ngủ mất.
- Lạc Dư, ngươi làm rất tốt.
Vệ Doanh đặt bút xuống, trong mắt không giấu được sự tán thưởng cùng kinh ngạc.
Người từng là thị vệ thân cận của vị thúc thúc kia đúng thật rất phi phàm, đấu với hơn mười cao thủ đỉnh cấp của nhị đệ còn có thể an toàn trở về. Chậc, nếu người không phải từng làm việc cho người nam nhân kia thì y đã thu người xuống dưới trướng rồi, đáng tiếc...
Sắc mặt của Vệ Doanh không đổi, nụ cười trên mặt ôn hòa, toàn thân phát ra khí chất vương tử.
Lạc Dư âm thầm quan sát vị thái tử này, hừm, một sơ hở cũng không có, khả năng diễn xuất không tồi chút nào.
- Tạ ơn thái tử đã khen.
Vệ Doanh buông bút thư giãn các ngón tay.
- Ngươi lần này đã lập công lớn, không thể không thưởng...
Thái tử làm ra vẻ suy tư, sau đó lại nhìn Lạc Dư, nói:
- Ngươi muốn thứ gì? Chỉ cần ta có ta nhất định sẽ tặng cho ngươi.
Lạc Dư cúi đầu, cậu nghĩ đến mấy lời thầy thuốc kia nói.
- Tuyết liên, thứ này chỉ có hoàng thất mới được sử dụng, thường dân không được phép cất trữ dù chỉ một cánh hoa.
Cậu quyết định nhanh chóng, chắp tay:
- Thuộc hạ muốn xin người ba cánh hoa của tuyết liên, mong thái tử chấp thuận.
Vệ Doanh nhíu mày nghi ngờ:
- Ngươi muốn tuyết liên làm gì?
Lạc Dư không chút kinh ngạc khi hắn hỏi mấy lời này, cậu cởi áo lộ ra vết thương ở lồng ngực.
- Thuộc hạ nghe nói tuyết liên là thần dược trị thương, nếu dùng nó thương thế của thuộc hạ tốc độ hồi phục chắc chắn nhanh hơn những thuốc bình thường.
Cậu dừng một chút rồi lại nói:
- Hơn nữa thuộc hạ cũng chỉ cần có ba cánh hoa.
Vệ Doanh híp mắt, nếu muốn chữa trị ám thương cho Vệ Quân cần tới ít nhất ba cây tuyết liên, ba cánh hoa thực sự chẳng làm nên được tích sự gì.
- Được, tuyết liên cho ngươi, ta còn tặng ngươi thêm một vạn lượng vàng coi như phần thưởng, lui xuống đi.
Lạc Dư ra ngoài đợi một lúc thì có người mang tuyết liên tới đưa cho cậu, Vệ Doanh này rất phòng khoáng, tặng cậu hẳn năm cánh hoa tuyết liên.
Chậc
- Ân nhân.
Màn đêm buông xuống Lạc Dư lại lén chạy tới Vệ Phủ.
- Ta mang đồ tốt đến cho ngươi.
Vệ Quân tò mò, hắn không nhìn thấy nên cũng không biết là đoác cái gì.
Lạc Dư ngồi bên chiếc bàn nhỏ lấy thêm mấy vị thuốc đặt cạnh tuyết liên.
Muốn trị hết ám thương trên người Vệ Quân đúng là cần dùng ba bông tuyết liên.
Mắt Lạc Dư nhiễm ý cười, nhưng đó là đối với đại phu bình thường, còn cậu... Ha hả, có phải bình thường đâu.
- Há miệng, ta cho ngươi ăn tuyết liên.
Vệ Quân kinh ngạc nhưng vẫn nghe lời há miệng ra.
Lạc Dư bỏ mấy vị thuốc kia vào miệng nhai, cuối cùng bỏ tuyết liên vào nhai thêm mấy lần rồi cúi xuống hôn Vệ Quân, đem thuốc đẩy vào trong miệng hắn.
- Ưm.
Vệ Quân dây dưa không chịu nuốt, mới vừa nãy hắn sực nhớ ra tuyết liên có thể trị thương, mà trên người ân nhân còn đang có thương thế không nhẹ.
- Nha.
Lạc Dư trừng mắt, kĩ thuật của Vệ Quân không biết hơn cậu bao nhiêu lần cuối cùng thành ra người uống thuốc lại là cậu.
- Vệ... Quân.
Lạc Dư tức muốn xù lông, Vệ Quân nhếch miệng cười cong cả mắt.
- Ân, nhân... Đang bị thương.
Trong lòng người nào đó lập tức mềm nhũn, Lạc Dư bĩu môi giả bộ tức giận.
- Thuốc vẫn còn, lần này mà không chịu uống là biết tay với lão tử.
Vệ Quân gật đầu đồng ý, Lạc Dư lại lấy bốn liều thuốc kia lại gần từng chút đút cho hắn.
- Ngồi dậy đi.
Cho nam chủ uống thuốc xong Lạc Dư liền kéo hắn dậy ngồi khoanh chân.
- Tuyết liên không nhiều nên phải cần có nội lực để dẫn dắt nó đến tứ chi, ngươi chỉ cần ngồi im là được.
Lạc Dư lột áo ngoài của cả hai người, cậu nhìn thân thể còn băng bó của mình rồi lại nhìn cơ ngực cùng tấm lưng tràn đầy những vết sẹo của Vệ Quân.
- Hai chúng ta thật đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Vệ Quân không hiểu lắm, Lạc Dư vô thức vươn tay xoa xoa mái tóc bù xù của hắn.
- Ta bắt đầu đây.
Hai tay cậu đặt trước ngực Vệ Quân, nội lực theo đó đi vào người hắn dẫn dắt tuyết liên cùng đám thuốc kia đi đến tứ chi từ từ ôn nhưỡng kinh mạch đã bị cắt đứt.
Nửa canh giờ sau,
- Hộc hộc.
Đầu váng mắt hoa, Lạc Dư khổ không thể tả được, vết thương của cậu còn chưa đóng vảy, nội lực cũng chưa hoàn toàn hồi phục, cứ như thế này chắc cậu héo mòn mà nghẻo luôn quá.
- Ưm.
Cơ thể không có lấy một chút sức lực, hai mí mắt Lạc Dư đánh vào nhau ngã vào lồng ngực Vệ Quân ngủ mất.
- Ân nhân.
Vệ Quân đưa tay đỡ lấy Lạc Dư, những ngón tay trở nên vô cùng linh hoạt làm hắn ngẩn ra.
- Ha ha.
Vệ Quân vui sướng siết chặt người trước ngực vào trong lòng, không nhịn được cúi xuống tìm kiếm hôn lên khóe môi Lạc Dư.