- Ách?
Một cơn hoa mắt chóng mặt ập tới, sắc mặt Lạc Dư trắng bệch, tầm nhìn trước mắt đột ngột tối sầm, ngã xuống giường ngất lịm.
250 đi rồi nên cũng không biết tình trạng dị thường của kí chủ nhà mình, nhưng nếu nó thật sự biết được thì nó cũng chẳng biết phải làm thế nào mới được.
Trong một khoảng không gian tối tăm không có bất kì thứ ánh sáng nào cả, Lạc Dư đột nhiên được một người nào đó đỡ dậy.
- Không sao chứ?
Lạc Dư vừa định nói không sao thì bị một gương mặt giống hệt mình đập vào mắt.
- Ngươi... ngươi..
- Ngươi cái gì mà ngươi, yên tĩnh chút xem nào.
Bỗng dưng một thân ảnh từ trong cơ thể Lạc Dư chui ra vặn vẹo biến thành một người nữa.
- Các ngươi là ai?
Sự lạnh lùng, bạo ngược bên trong tiềm thức vô ý phát ra bên ngoài, Dư xấu tính liếc cậu một cái biến ra một chiếc ghế quý phi nửa ngồi trên đó dùng tay phải chống đỡ thân thể cười nhạo:
- Ai? Ngươi là Lạc Dư, cậu ta là Lạc Dư, còn ta... cũng là Lạc Dư. Ba nhân cách, không phải ngươi sớm đã biết rồi sao?
Lúc này Lạc Dư mới nhớ ra, nguyên chủ có ba nhân cách, không lẽ cậu xuyên vào thân thể cậu ấy nên phải biến ra nhân cách như cậu ấy sao?
- Không sai, dựa theo tính cách ta sẽ đặt tên cho hai người các ngươi một cái tên.
- Tại sao lại là ngươi đặt tên cho ta.
- Ngươi còn dám nói một chữ nào nữa... ta, cắt lưỡi ngươi.
Sát ý kinh thiên từ trên người Lạc Dư nằm trên ghế quý phi phóng ra ập thẳng vào mặt hai Lạc Dư bên cạnh.
- Đừng, đừng mà, Dư xấu tính, ngươi dọa ta rồi, A Dư sợ.
Một người trong số bọn họ đột nhiên khóc lóc, Dư nằm trên ghế quý phi cười cười.
- Gọi ngươi là Dư bảo bảo đi.
- Còn ngươi, ngươi thích đánh người như vậy thì gọi là Dư bạo lực đi.
- Còn ta, ừm, Dư xấu tính cũng không tệ, gọi ta là Dư xấu tính đi.
Hai người kia bị khí thế trên người Dư xấu tính dọa không dám phản bác, Dư bảo bảo rón rén chạy tới bên cạnh cậu ta kéo kéo áo nức nở:
- Dư bảo bảo sợ.
- Ngoan, không phải sợ ai hết, có ta ở đây rồi, ta bảo vệ ngươi.
Dư bạo lực hừ lạnh khoanh tay đứng một bên khinh thường nhìn Dư bảo bảo:
- Yếu đuối, một kẻ như ngươi thì sống sao nổi.
Dư xấu tính thấy Dư bảo bảo lại sắp sửa khóc đến nơi, cậu ta sờ sờ gương mặt đẫm nước của Dư bảo bảo hôn lên trán nó một cái.
- Bảo bảo ngoan.
Dư xấu tính ngẩng đầu nhìn Dư bạo lực, ánh mắt cậu ta quá lạnh, không gian xung quanh lúc này bắt đầu kết băng rất nhanh, không gian tối đen toàn bộ đã biến thành màu xanh lam của băng.
Dư bạo lực toàn thân run rẩy, co thành một đoàn ngồi trong góc. Cái lạnh xâm nhập vào trong linh hồn từng chút ăn mòn lí trí của Dư bạo lực, khiến cậu ta ngã nhào xuống đất, nằm im không nhúc nhích, giọng nói Dư xấu tính vang lên trong không gian rộng lớn vọng đi vọng lại mấy lần vẫn không chịu tan.
- Dư bạo lực, ngươi nghĩ mình thông minh lắm hả? Suốt ngày chỉ thích chơi nắm đấm, tư chất tìm đường chết của ngươi đã cao lắm rồi, ba chúng ta là một thể, ngươi ngoan ngoãn chút cho ta, nếu không..
Dừng một chút Dư xấu tính mới nói tiếp:
- Nếu không... cẩn thận ta cho ngươi đi chầu ông bà đó.
- Ngươi...
Dư bạo lực không thể phản kháng, mắt cậu ta bừng lên lửa giận ngập trời, hận ý trong mắt dường như hóa thành thực chất phòng về phía Dư xấu tính. Nhưng cậu ta chỉ cười, nụ cười có chút phóng đãng, lại ẩn chứa chút gì đó mị hoặc, toàn thân trên dưới không chỗ nào là không dụ dỗ người ta đến chơi mình.
- Được rồi, Dư bạo lực, ngươi có thể biến.
Dư xấu tính phân chia thời gian đi ra ngoài của ba người, Dư bảo bảo sẽ ra ngoài vào buổi sáng từ 6 giờ sáng đến 12 giờ trưa.
Dư bạo lực sẽ ra ngoài vào 12 giờ trưa đến 6 giờ tối.
Thời gian còn lại tất cả đều bị Dư xấu tính cướp mất.
- Ta không phục.
Dư bạo lực gào thét muốn đánh người, chỉ là cậu ta chỉ được cái mạnh miệng vừa thấy ánh mắt người kia liếc tới lập tức liền co đầu rụt cổ không dám nói.
- Chủ... chủ nhân, bữa trưa của người.
Dư bạo lực đang nổi khùng, người này đến rất vừa lúc, tất cả lửa giận của Dư bạo lực lập tức muốn trút lên người đứa nhỏ 10 tuổi này.
- Qua đây.
Giọng nói trầm khàn, quái dị truyền đến bên tai. Âu Mặc mím môi trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi, run lẩy bẩy bước về phía Dư bạo lực.
Cốt truyện lúc này đã đi đến đoạn thời gian nguyên chủ coi nam chủ là nô lệ mà đánh đập, hai nhân cách còn lại bị nhân cách thích bạo hành kia đánh bại rơi vào giấc ngủ sâu.
Dư bạo lực cắn cắn ngón tay, đáng chết, rõ ràng cậu mới là người mạnh nhất nhưng sao giờ lại biến thành Dư xấu tính kia rồi.
Âu Mặc thấy sắc mặt Dư bạo lực ngày càng khó coi, hắn run rẩy quỳ xuống bên cạnh ôm lấy chân cậu vuốt ve.
- Chủ nhân, đừng giận.
Dư bạo lực nhìn đứa trẻ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi lộ ra bờ m*ng cong cong.
Nhìn nhỏ bé như vậy không ngờ cũng có chút thịt nha.
- Lên đây, nằm úp sấp xuống.
Âu Mặc không hiểu lắm thấy cậu vỗ vỗ đùi lập tức nghe theo vất vả trèo lên giường rồi mò đến chân cậu nằm úp xuống.
Dư bạo lực càn rỡ bóp bóp hai quả đào của bé con thích đến nheo mắt. Thoải mái ghê, hắc hắc.