"Tiểu mỹ nhân, đừng vui mừng quá sớm, ta vừa nói chính là 『 có thể liền cố tình không cướp 』."
". . . . . ." Nụ cười của Đóa Đóa liền cứng ở trên mặt.
Hắn thật sự đang chuẩn bị làm mẫu Hoàng tử sơn đại vương hay sao vậy?
Hoàng Phủ Hạo nheo mắt lại, như là cảm thấy phản ứng của nàng vô cùng thú vị, trong mắt đều là hứng thú mà nhìn nàng.
"Tiểu mỹ nhân, nàng sẽ không cho rằng ta thật sự bỏ qua người đẹp như nàng chứ?"
". . . . . ." Buồn nôn.
Nhan Đóa Đóa run rẩy nổi cả da gà, nhận ra rằng biến thành xinh đẹp cũng thật sự là rất tai họa.
Khụ, "Ta đi trước."
Nàng nói xong liền xoay người rời khỏi, không chút nào chần chờ.
Một cánh tay đột ngột chắn ở trước người nàng, Đóa Đóa né ra được rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng chủ nhân của cánh tay hiển nhiên là không định bỏ cuộc, lần này dứt khoát muốn trực tiếp nắm lấy nàng.
Vào lúc tay hắn sắp đụng tới Đóa Đóa thì một hồi tiếng xé gió chói tai vang lên, một vật gì đó thẳng tắp đánh vào mu bàn tay Hoàng Phủ Hạo.
Hắn lập tức thu tay lại, tay trái trống không lại phản ứng cực mau mà kéo Đóa Đóa đi.
Nhưng động tác của hắn đã chậm một bước, một bóng đen nhanh chóng xẹt qua, trực tiếp ôm chặt thắt lưng Đóa Đóa, ôm người vào lòng mình.
Hoàng Phủ Hạo đương nhiên không có khả năng mặc kệ để Đóa Đóa bị cướp đi, nhưng liên tục ra hai chiêu công kích để cướp lại đều bị người bịt mặt không chút tốn sức nào một tay hóa giải.
"Đừng chạm vào nàng lần nữa!"
Người bịt mặt đè thấp giọng cảnh cáo, đánh ra một chưởng xong liền ôm Đóa Đóa nhanh chóng rời khỏi.
Mặc dù mang theo một người, nhưng tốc độ của hắn vẫn cực nhanh, đuổi theo cũng không đuổi kịp.
Tầm mắt Hoàng Phủ Hạo chuyển hướng xuống mặt đất nhìn vật vừa mới đánh lên tay hắn.
Thế nhưng chỉ là một phiến lá cây, mà hiện tại lá cây này đang cắm trên mặt đất .
Cầm hoa phi lá cũng có thể đả thương người sao?
Hoàng Phủ Hạo cảm thấy hứng thú mà nhướng mày, "Gian phu? Còn rất lợi hại ."
Chỉ là hắn không ngờ tiểu nha đầu thoạt nhìn nhu thuận như vậy cũng sẽ cho lão Ngũ đội mũ xanh.
Mọi người hai bên Phương Tung Đình đều nhìn đến choáng váng, mãi đến khi Hoàng Phủ Hạo khoác thêm y phục vào đi rồi, mới nhớ tới mà kêu to ——
"Bắt thích khách. . . . . ."
Bên kia, "Thích khách" lại là mang theo Đóa Đóa nhảy một cái liền bay lên, một mạch đi tới một tòa cung điện bỏ hoang trong hoàng cung.
Mới vừa rơi xuống đất, Hoàng Phủ Dật liền tháo cái khăn đen che mặt xuống, vừa định lên tiếng