Có điều Đóa Đóa không có cơ hội biểu hiện. . . . . .
Đội ngũ đông đảo xác thực là đã đánh tới nơi rồi, nhưng cùng lúc trở về lại nhận được tin tức, Hoàng Phủ Dật vội vã từ ngự thư phòng gấp gáp chạy về.
“Đều ở đây ư.” Sau khi hắn vào cửa liền mỉm cười nhìn lướt qua mọi người một lượt.
“Tham kiến Thái tử.”
Bởi vì tới tìm Đóa Đóa, tất cả mọi người ngồi trong phòng đều là nữ quyến.
Vì nụ cười này của Hoàng Phủ Dật mà người xuất giá hay chưa xuất giá, có hơn phân nửa đã đỏ mặt.
Đóa Đóa buồn bực , dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ——
Đừng ảnh hưởng việc ta tỏa sáng!
Đáng tiếc Hoàng Phủ Dật vẫn không cho nàng cơ hội, thấp giọng ra lệnh cho cung nữ đứng hầu bên cạnh điều gì đó.
Nghe mệnh lệnh của chủ tử, tiểu cung nữ sửng sốt, vô cùng khó hiểu lắc lắc đầu đi ra ngoài.
Từ sau khi Hoàng Phủ Dật “biến” thành thân thể khỏe mạnh luôn luôn bận bịu, những thiên kim tiểu thư đang ở đây bây giờ cũng không có cơ hội nào có thể nhìn thấy hắn, vì thế lúc này đều biểu hiện đầy đủ dáng vẻ mong nhớ.
Hoàng Phủ Dật vẫn mang nụ cười ôn hòa.
Mặc kệ những nữ nhân này là thật trắng trợn bắn ánh mắt quyến rũ cho hắn hay là tương đối kín đáo cầm khăn lụa che miệng cười duyên, rồi dùng ánh mắt xấu hổ từ trên khăn lụa lả tả bắn về phía hắn. . . . . .
Hoàng Phủ Dật cũng không buồn bực không tức giận, giống như không chút nào phản đối các nàng vậy.
Thái độ như thế của hắn làm mọi người lại càng tự tin, trong chốc lát những đôi mắt nhỏ bay khắp phòng, Đóa Đóa nhìn mà run rẩy kinh hãi .
Những tiểu thư này bắn ánh mắt quyến rũ trắng trợn, nếu cứ bắn tiếp như thế nữa chắc đôi mắt cũng sẽ rút gân mất. . . . . .
Có điều nàng cực kỳ tò mò Hoàng Phủ Dật muốn làm cái gì, nên đơn giản cũng không tranh cơ hội biểu hiện.
Lấy một vốc hạt dưa từ chỗ cung nữ ngồi một bên xem kịch, Đóa Đóa cũng gia nhập vào đại quân vây xem.
Khụ, thất sách thất sách quá, cuộc sống trong cung, bất cứ lúc nào cũng có kịch xem, sao có thể không mang theo hạt dưa bên mình chứ?
Đóa Đóa nhắc nhở bản thân, đêm nay phải bảo cung nữ may giúp nàng một túi vải nhỏ, chuyên môn đựng hạt dưa mới được.
Không bao lâu, tiểu cung nữ trước đó đi ra ngoài đã trở về, trong tay còn xách theo con dao chẻ củi cũ kỹ.
“Thái tử, nô tỳ chỉ có thể tìm được cây này, hẳn là cũ nhất rồi.”
Trong Đông cung những thứ gì đó đã cũ nát đều sớm bị vứt đi rồi, cây này vẫn là cá lọt lưới, nàng phải tốn công cả nửa ngày mới tìm được.