Hoàng Phủ Dật trong lòng bất đắc dĩ cười, sau này hắn phải trông chừng nàng cho tốt, miễn cho nàng bị người khác lừa mất.
Mười ngày sau, là ngày đại hôn của Thái tử.
Sau những lễ tiết vô cùng phiền phức liên tiếp, Đóa Đóa cuối cùng cũng có thể trốn về tân phòng.
Nhưng mà trước khi rời đi, Hoàng Phủ Dật đột nhiên thấp giọng dặn dò Đóa Đóa. “Sau khi trở về phòng không được mở khăn hỉ.”
"Vì sao?" Cách một tấm khăn hỉ, Đóa Đóa cũng không thấy rõ vẻ mặt hắn, rất thắc mắc hỏi.
Không vén khăn hi làm sao có thể tháo cái đống trang sức nặng chết người này xuống được, mệt chết đi a. . . . . .
"Nguyên nhân rất phức tạp, nhưng rất quan trọng." Hoàng Phủ Dật trả lời thực qua loa, tuy nhiên giọng nói vô cùng nghiêm túc.
"Ta sẽ lập tức trở về." Hắn cũng biết đống đồ trang sức kia rất nặng, ép đến làm cổ nàng phải khom xuống, cũng không nỡ để nàng mệt như thế.
Đóa Đóa bị hắn doạ, chẳng lẽ còn có chuyện quan trọng như vậy?
Được người đỡ quay về hỉ phòng, nàng ngoan ngoãn ngồi trên giường, chờ Hoàng Phủ Dật trở về.
Không bao lâu sau, cừa phòng mở ra sau đó lại đóng lại, có người đi đến trước mặt nàng.
Cúi đầu có thể nhìn thấy người đến mặc áo hỉ màu đỏ, Nhan Đóa Đóa thật kinh ngạc, “Sao có thể trở về nhanh như thế? Không phải còn phải tiếp rượu linh tinh gì đó sao?”
“Tất cả mọi người đều biết ta thân thể không khoẻ, không thể uống rượu.” Hoàng Phủ Dật nhìn Đóa Đóa cả người mặc hỉ phục, ngồi ở bên giường.
". . . . . . Ồ."
Rất nhiều người đều nói vậy, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy nam nhân này làm gì có chỗ nào không khỏe đâu?
“Vì sao ta không được vén khăn hỉ lên hả?”
Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Bởi vì ta muốn tự mình vén nó lên." (Min: ôi cái lí do mới quan trọng làm sao =]])
Hả? Đóa Đóa đang kinh ngạc sửng sốt, liền cảm giác trước mắt sáng lên, khăn hỉ trên đầu được người ta xốc lên.
Hoàng Phủ Dật động tác rất chậm, khuôn mặc vẫn mang theo nụ cười mà vén khăn hỉ lên, lộ ra một. . . . . . cái khăn đen che mặt.
Đã sớm biết hôm nay nàng vẫn che mặt, Hoàng Phủ Dật cũng không kinh ngạc, nhưng khi nhìn nàng chỉ lộ ra hai con mắt, trên khuôn mặt vẫn mỉm cười.
Đóa Đóa còn đang kinh ngạc, "Vì sao phải đích thân ngươi mở? Có vấn đề gì sao?”
"Có, " Hoàng Phủ Dật bưng hai chén rượu qua, "Uống rượu trước rồi nói."
Hả? Nhan Đóa Đóa mơ mơ màng màng bị hắn ép uống rượu giao bôi, “Không phải chỉ là giả thành thân thôi sao? Vì sao phải làm một đống lễ nghi như vậy?"