“Nhưng Vân Tri Hiểu cũng chưa từng phản đối hôn ước của chúng ta.”
“Nàng ấy nào dám phản đối chứ. . . . . . ngươi là Thái tử, lúc tứ hôn không phải đã từng hạ thánh chỉ sao? Nếu nàng ấy dám phản đối, thì lúc trước người nhà họ Vân cũng không cần chạy trốn, dứt khoát nói thật rằng nàng ấy không xinh đẹp là được rồi.”
Hoàng Phủ Dật thơm nàng một cái, “Đó là không giống nhau, việc nàng ấy không phải mỹ nữ thì có thể gọi là khi quân, nhưng nếu nói ra chuyện nàng ấy đã sớm đính hôn thì chúng ta cũng sẽ không bức nàng ấy.”
Ách. . . . . . hình như cũng đúng nha?
Nhất là Hoàng Phủ Dật còn có một hình tượng ôn hòa thiện lương rất lừa người, Vân Tri Hiểu cũng không cần sợ hắn mới đúng.
“Chẳng lẽ nàng ấy đã quên hôn ước với Mạc Lương Ngôn không còn một mảnh rồi sao?”
Đóa Đóa có chút ủ rũ, “Ta còn tưởng mình có thể chứng kiến một đoạn tình yêu cảm động nữa.”
Hoàng Phủ Dật bật cười mà thơm nàng, “Đóa Đóa, nàng đang oán giận ta không đủ yêu nàng sao?”
“. . . . . .” Đóa Đóa dần dần ý thức được hắn đang ôm mình.
Ô ô, nàng lại quên mất “tức giận” rồi!
Đóa Đóa nghiêm mặt, muốn giãy từ trong lòng hắn ra, “Ai cho ngươi lừa ta vậy.”
Hoàng Phủ Dật không buông tay, càng ôm chặt nàng, “Đóa Đóa, nàng còn chưa tha thứ cho ta sao?”
“Chưa tha thứ!”
“Thật ra ta đã sớm nghĩ đến nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho như vậy, nên từ lâu ta đã nghĩ xong đối sách rồi.”
“. . . . . . Đối sách gì?” Đóa Đóa có chút tò mò.
Hoàng Phủ Dật nghiêm trang, dùng giọng điệu thương lượng quốc gia đại sự mà trả lời, “Sắc dụ.”
“. . . . . .” Đóa Đóa trong nháy mắt hồng từ đầu đến chân, a a a. . . . . . mây bay! Đều là mây bay hết!
“Đóa Đóa, từ hôm nay ta bắt đầu sắc dụ nha.” Hoàng Phủ Dật còn cùng nàng thương lượng.
“Không, không cần, ta tha thứ cho chàng!”
“Thật sao?” Hoàng Phủ Dật vô cùng “hoài nghi” mà nhìn nàng.
“Thật thật!” Đóa Đóa gật đầu lia lịa.
Sau đó cảm thấy như vậy hiệu quả vẫn không đủ chân thật, Đóa Đóa cắn răng, chủ động dang tay ôm lấy hắn.
“Chàng xem, ta thật sự đã tha thứ cho chàng rồi!”
Hu hu, phải bỏ bộ dạng nàng dâu mà trùm vào bộ dạng lưu manh! Nhịn vậy!
Hoàng Phủ Dật nhướng mày, “Vậy nàng chủ động thơm ta một cái đi?”