“. . . . . .” Lại là “thưởng”!
Đóa Đóa lấy ánh mắt nhỏ bi phẫn nhìn hắn, dốc sức biểu hiện oán giận mãnh liệt của mình – một cô nương thuần khiết không khuất phục trước quyền thế.
Vốn Đóa Đóa muốn trừng mắt nhìn để hắn “ăn năn hướng thiện”, nào ngờ kết quả là ——
“Đóa Đóa” Hoàng Phủ Dật tới gần nàng, “Nàng cứ nhìn ta như vậy, ta thấy cần phải thưởng trước cho nàng một chút rồi”.
“. . . . . .” Giọng nói có chút khàn khàn và ánh mắt rực lửa của hắn làm cho mặt Đóa Đóa nháy mắt bị đốt cháy, nàng vội vàng lùi ra sau né tránh.
“Á. . . . . .” Động tác nhanh quá nên không kịp chú ý, đụng trúng vào chỗ lúc nãy bị mình véo trên chân, Đóa Đóa đau đến nỗi hít mạnh một hơi.
“Đụng vào chân hả?”
Hoàng Phủ Dật cũng bất chấp cái gì thưởng hay không, động tác vô cùng cẩn thận ôm lấy nàng, đau lòng muốn kiểm tra xem.
“Là do lúc nãy tự nhéo mình một chút.”
Đóa Đóa lại kể lại chuyện khi nãy ở Vân gia, còn cường điệu hình tượng cơ trí dũng cảm của mình lên một chút.
Khụ, tuy nói phải khiêm tốn, nhưng mà nàng thật sự rất thích nghe hắn khen nàng thông minh a. . . . . .
Chỉ là không đợi được khen ngợi, Hoàng Phủ Dật liền bắt lấy Cửu Vương gia nãy giờ vẫn không lên tiếng, mở cửa sổ sau đó quăng hắn ra ngoài . . . . . .
Ách. . . . . . Đóa Đóa ngây người, “Làm sao thế?”
“Đúng! Làm sao thế!” Cửu Vương gia đã ở bên ngoài dựng lông hỏi.
Hoàng Phủ Dật hé cửa sổ ra một chút, vô cùng bình bĩnh nói, “Đóa Đóa bị thương”.
Nói xong liền “rầm” một tiếng đóng cửa lại, cũng không để ý xem hắn có hiểu không.
Cửu Vương gia sửng sốt một chút, đã hiểu.
“Hừ, cho dù có ở trong ta cũng không thèm nhìn a!”
Cao ngạo vỗ vỗ cánh, Cửu Vương gia tự bay trở về cung.
Trong xe ngựa, Hoàng Phủ Dật vừa đóng cửa xong lập tức vô cùng cẩn thận mà không chút do dự. . . . . . vén váy Đóa Đóa lên.
Ách. . . . . . Đóa Đóa bị chấn kinh.
“Là chỗ này bị thương sao?” Nhớ lại chỗ Đóa Đóa vừa đụng phải, Hoàng Phủ Dật cũng ước chừng được vị trí.
“Là chỗ này. . . . . .” Đóa Đóa có chút máy móc chỉ ra vị trí cụ thể.