Ách. . . . . . sao có cảm giác giống như đại quân áp sát thế?
“Hoàng. . . . . . Thái tử trước kia chưa từng cự tuyệt đề nghị của những người này sao?”
Hoàng hậu nở nụ cười, “Ngày thường con đều gọi thẳng tên Tiểu Dật? Không sao, không cần kị húy, muốn nói thế nào thì cứ nói thế đó đi”.
Đóa Đóa ngượng ngùng cười cười, “Tạ mẫu hậu”.
Nàng vừa rồi thiếu chút trực tiếp kêu tên Hoàng Phủ Dật, nhưng lại vội vàng sửa miệng, không nghĩ đến vẫn bị phát hiện.
Nhưng Hoàng hậu nương nương thật sự rất thân thiết rất không làm giá a, trách không được Hoàng Phủ Dật thường khen người.
Ngẫm lại vấn đề Đóa Đóa vừa mới hỏi, Hoàng hậu có chút bất đắc dĩ cười khổ.
“Tiểu Dật nó chưa từng cự tuyệt việc này, bởi vì lúc trước bọn họ căn bản không nghĩ đến muốn đề thân.” Hoàng hậu lắc đầu, “Trong cung mọi người tưởng Tiểu Dật thân thể quá kém, căn bản sống không được bao lâu, cũng không ai muốn đem nữ nhi mình gả cho nó, nhưng giờ chân tướng rõ ràng, thì ra nó đều là giả vờ, nó rất khỏe mạnh, cho nên mọi người liền chăm chăm chú ý vào nó”.
Đóa Đóa thật không biết nói gì, nàng trở về nhất định phải mạnh mẽ tán thành Hoàng Phủ Dật không thẳng thắn nói hắn biết võ, bằng không người muốn gả cho hắn nhất định càng nhiều!
“Đóa Đóa a. . . . . .”
Hoàng hậu thở dài nhìn nàng đẹp thì có đẹp, nhưng hoàn toàn không dính dáng với “xà hạt mỹ nhân” (ý nói không phải hạng người có tâm địa như rắn rết), vừa thấy chính là cô bé có tâm tư đơn thuần.
“Con cần phải chú ý Tiểu Dật, tốt nhất có thể tìm người tâm phúc nửa bước không rời theo sát nó, đừng để nữ nhân khác có dịp dính vào nó.”
“. . . . . .” Đóa Đóa trong nháy mắt có chút mờ mịt, nghe không quá rõ ràng.