Tiểu cung nữ vô cùng khó hiểu, lưỡi dao cũng cong lại rồi, chém đồ vật gì cũng có thể phải tốn sức cả buổi ấy chứ.
Đây cũng là nghi vấn của tất cả mọi người trong phòng, Thái Tử tính tình rất tốt của bọn họ rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Lấy khăn lụa trong tay Đóa Đóa qua, Hoàng Phủ Dật xé ra làm hai mảnh, vo thành hai khối tròn nhỏ, bịt vào lỗ tai Đóa Đóa.
Hả? Đây là làm gì?
Nhan Đóa Đóa thực mờ mịt, nhưng cũng không phản đối.
Nhận lấy dao chẻ củi, Hoàng Phủ Dật nhìn mọi người cười cười, sau đó liền cúi đầu nhìn cái bàn gỗ lim bên cạnh.
Trông bộ dạng hắn như là đang cân nhắc nên chém xuống từ chỗ nào vậy?
Mọi người càng đoán không ra ý nghĩ của Hoàng Phủ Dật.
Như là cuối cùng cũng chọn được chỗ thích hợp, Hoàng Phủ Dật cầm dao chẻ củi cũ kỹ trong tay gác ở mép bàn, bắt đầu thong thả cưa.
Tiếng cưa gỗ vốn đã không dễ nghe, huống hồ dao chẻ củi còn rất cùn, âm thanh kia làm tai bọn họ đều rất không thoải mái.
“. . . . . .” Đóa Đóa không bị tạp âm làm phiền, mờ mịt nhìn dáng vẻ cố gắng ẩn nhẫn của mọi người.
Trong ấn tượng của nàng, tiếng cưa gỗ khi nhà hàng xóm sửa chữa không dễ nghe cho lắm nha. . . . . .
Những tiểu cung nữ trong phòng đều hâm mộ nhìn về phía Đóa Đóa, Thái tử thật săn sóc quá đi.
Cho nên các nàng cũng bắt chước theo, xé khăn thêu ra bịt chặt lỗ tai, ngay sau đó thế giới liền yên bình. . . . . .
Các nàng thì có thể như vậy, nhưng các đại tiểu thư ngồi ngay ngắn ở kia thì không thể không cho Thái Tử đang rất có “nhã hứng” cưa gỗ chút mặt mũi được, vì vậy chỉ có thể cố gắng ẩn nhẫn thôi.
Hoàng Phủ Dật cuối cùng cũng lên tiếng nói chuyện , “Các người cũng biết, huyết mạch Hoàng thất thì không thể lưu lạc dân gian”.
Đúng đúng đúng! Tất cả mọi người đều gật đầu thật mạnh trong lòng.
Hắn nói chuyện rất chậm, Đóa Đóa nhìn hình dáng miệng khi phát âm của hắn cũng đoán ra được hắn đang nói cái gì.
Hoàng Phủ Dật vẫn chậm rãi như cũ, “Ta còn nhớ nước láng giềng có một vị Hoàng Tử, chính là trong lúc vô tình bị người ta hạ xuân dược, miễn cưỡng bắt người ta phải chạm vào mình , có lẽ nữ nhân muốn làm như vậy cũng không phải chỉ có mình người kia”.
Rất nhiều người đều bắt đầu xấu hổ, phương pháp này bọn họ quả thực từng nghĩ đến.
“Loại chuyện này nếu thực sự để ta gặp phải, ta cũng không có cách nào, lại không thể giết chính cốt nhục của mình.”
Hoàng Phủ Dật vẫn đang cưa gỗ như cũ, lắc đầu thở dài, giống như thực sự không còn đường chọn lựa.
Mặc dù không rõ dụng ý của hắn, nhưng mọi người nghe được câu nói này trước mắt liền sáng ngời, có cơ hội!