Mặc Dù Vân Tri Dao không tiết lộ việc này với ai, nhưng dù sao việc này cũng có thể trở thành một mối họa.
“Ngươi không thể giết nàng diệt khẩu!” Đóa Đóa khẩn trương nhắc nhở.
"Ta sẽ không giết nàng ta," Hoàng Phủ Dật cam đoan, "Yên tâm đi."
Mặc kệ nói thế nào đi nữa, hiện giờ Đóa Đóa cũng đang ở trong thân thể của Vân Tri Hiểu, cũng là cơ duyên trùng hợp, bởi vì quan hệ với Vân gia nên mới gặp được hắn.
Cho nên Hoàng Phủ Dật trong lòng vẫn còn chút cảm kích với Vân gia, không bao giờ tuỳ tiện giết người nhà bọn họ.
“Vậy túi thuốc vừa rồi ngươi mới đưa cho thủ hạ là gì thế?”
“Làm cho lão lục bị bệnh, không thể nói chuyện tuỳ tiện được thôi mà.” Trong mắt Hoàng Phủ Dật lóe lên một tia sáng lạnh lùng.
Nhan Đóa Đóa nhìn hắn, nàng dường như căn bản không nhận ra được đâu mới thực sự là hắn. . . . . . Đáng ghét, lại bị lừa!
Nàng tức giận, nhưng không biết vì sao, dường như cũng không đau lòng. . . . . .
Giống như có một loại tư tưởng gì đó ở trong đầu, nói cho bản thân biết không cần phải đau lòng vậy.
Nhưng mà nàng rất tức giận rất tức giận rất tức giận!
Đóa Đóa phồng má nghiêm mặt, “Ta muốn báo thù! Lần này ta sẽ thật sự hồng hạnh vượt tường!”
(*hồng hành vượt tường: ngoại tình)
Nói xong nàng liền tức giận bừng bừng đi ra ngoài, “Đi tìm gian phu đây!”
Chờ Đóa Đóa đi khỏi, từ trong góc căn phòng truyền ra mấy tiếng cười khó nén đã nhịn từ lâu lắm rồi, Hoàng Phủ Dật quay đầu cười tựa như không nhìn đám thủ hạ vẫn ẩn thân trong bóng tối của mình.
"Chúng ta làm việc đi!"
Một đám người mở cửa sổ mở cửa sổ, trèo tường trèo tường, nhanh chóng đào tẩu.
Trong phòng chỉ còn lại mình hắn, Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ cười cười, lần này hình như Đóa Đóa thật sự muốn vượt tường.
Mấy ngày sau đó trong cung xảy ra rất nhiều việc lạ, tất cả mọi người đã ngồi xem diễn trò nhiều đến nỗi mắt phát ra tia sáng màu xanh. @[email protected]~
Lâu lắm rồi trong cung mới náo nhiệt thế này!
Đầu tiên là lục hoàng tử không biết vì sao thành dở dở điên điên, mang theo một khuôn mặt tươi cười dâm đãng hồi cung, kết quả đi đến cửa cung còn chưa kịp nói gì với tâm phúc ra nghênh đón thì đã sùi bọt mép ngã quỵ.
Vội vàng truyền thái y chẩn trị một hồi, nói là . . . . .
Khụ, tên này, lục hoàng tử quá trầm mê trong sắc đẹp, "lao lực quá độ" , làm cho bản thân kiệt sức, cần cẩn thận nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian. . . . . .
Khụ, thật ra phải nói là một thời gian thực dài thực dài.