Đợi mọi người vừa rời khỏi, Mạc Lương Ngôn liền lên tiếng.
“Hiểu Hiểu, rất lâu rồi ta chưa trở về Vân gia, mọi người ở kinh thành không biết quan hệ thân thích của chúng ta, hiện giờ muội là thái tử phi của Kì quốc, không nên để cho người khác biết ta là biểu ca của muội.”
Ách. . . . . . Đóa Đóa mờ mịt hỏi, “Vì sao?”
Sau đó nàng lập tức nhớ lại, lúc nãy cung nữ nói “Mạc công tử” chứ cũng không nói là “biểu ca”.
Mạc Lương Ngôn mĩ mĩ cười, “Muội không biết thân phận của ta sao?”
“. . . . . .” Mặc dù bạn học biểu ca này cười thật sự là đẹp đến khuynh thành, Đóa Đóa vẫn bị sét đánh. = =!
Nhìn điệu cười tiêu chuẩn này của hắn, chẳng lẽ thân phận mà hắn nói chính là “nam sủng” sao?
Đã gặp nhiều người che dấu thân phận thật, nhưng chưa từng thấy qua che dấu thân phận như thế . . . . . .
Thực ra từ khi Đóa Đóa biết việc này trở đi liền vô cùng sùng bái mỹ nhân biểu ca của nàng, phải suy nghĩ quanh co vong vèo cỡ nào mới có thể nghĩ ra cái biện pháp này a. . . . . . Cường nhân!
(Cường: mạnh -> người tài giỏi, mạnh mẽ)
“Khụ, dù biểu ca có thân phận như thế nào cũng không hề gì.”
Mạc Lương Ngôn hơi ngạc nhiên.
Hắn chọn dùng thân phận “nam sủng” để che dấu bản thân, còn một nguyên nhân nữa là muốn làm cho người khác bài xích việc tiếp xúc nhiều với hắn, không ngờ điều này ở trước mặt biểu muội lại mất tác dụng.
“Biểu muội vẫn nên cẩn thận thì hơn, nếu để người ngoài biết muội có một người thân như vậy sẽ có nhiều người nói xấu.”
Thái độ của hắn như vậy làm Đóa Đóa chả hiểu gì, đành phải nghi hoặc hỏi hắn, “Biểu ca tìm muội có việc gì vậy?”
“Nhiều năm không gặp, muốn đến gặp muội thôi.”
Mạc Lương Ngôn cười, “Hiểu Hiểu, muội vẫn đáng yêu như trước đây vậy, giống hệt như trong kí ức của ta.”
“. . . . . .” Ách. . . . . .
Nghe Phá điểu nói, khi nàng vừa mới đầy tháng thì Mạc Lương Ngôn đã chuyển đi, từ đó đến nay vẫn chưa quay trở về Vân gia lần nào.
Sao nàng lại giống đứa bé vừa tròn tháng a?
Bạn học biểu ca còn nói tiếp, “Nhiều năm vậy không về, không ngờ muội đã thành thân rồi.”
Trong ngữ khí của hắn mang theo tiếc nuối không nói nên lời và cả thương cảm nữa, Đóa Đóa nghe xong cảm thấy bị sét giật đùng đùng.
Hiện giờ hắn đang dùng thân phận “nam sủng” nói chuyện với nàng, hẳn phải làm bộ mình thích nam nhân mới đúng chứ, sao lại dùng cái ngữ khí. . . . . .
“Muội thấy kì lạ à?” Mạc Lương Ngôn cười nhìn đôi mắt khiếp sợ của Đóa Đóa.