Thái độ của Lục Hoàng tử lúc đó lập tức thay đổi, khi ấy nàng đang tức giận, nên không chú ý lắm.
Nhưng giờ ngẫm lại, lúc đó hắn nói chuyện giọng rất ngả ngớn, rất dung tục, so với bình thường trắng trợn đến câu dẫn nàng rõ ràng hơn nhiều.
Xem ra thật sự giống như hắn nói vậy, cái gọi là “huynh đệ” căn bản không được lộ ra một điểm yếu của mình, nếu để bị phát hiện ra cảm tình giữa bọn họ không tệ, nàng quả thực sẽ gặp nguy hiểm.
Hu hu, cách làm của hắn hình như là đúng thật, nhưng. . . . . .
“Ai nói ta vừa nhìn thì đã thích diện mạo của ngươi. . . . . .”
Nhan Đóa Đóa rầu rĩ cãi lại, “Ta mới không có nói.”
“Thật sự không có sao?”
Hoàng Phủ Dật cười nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, kề sát nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Đóa Đóa, nàng rất đơn thuần , ánh mắt của nàng vừa nhìn thì đã thích ta.”
Nhan Đóa Đóa nhăn nhăn cái mũi nhỏ, “Chảnh chọe!”.
Hoàng Phủ Dật bật cười thơm nàng một cái, “Tiểu nha đầu mạnh miệng”.
Nhan Đóa Đóa bực mình nhìn hắn, sao có thể dễ dàng như vậy liền tha thứ cho hắn rồi chứ. . . . . .
“Đóa Đóa đừng tức giận nữa,” Hoàng Phủ Dật chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đáng yêu của nàng, “Bằng không nàng đánh ta một trận đi.”
“. . . . . . Không đánh!”
“Vậy ta tự đánh mình.”
“. . . . . . Không cần.”
“Khoan đã ——” Phá điểu đột nhiên từ bên ngoài bay vào, “Nói đến đâu rồi!”.
Nó nhìn vẻ mặt hai người, “Làm hòa rồi à?”.
Phá điểu nổi giận đùng đùng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ vào Đóa Đóa, “Sao ngươi có thể nhanh như vậy liền tha thứ cho hắn thế chứ! Không được, ta phải đánh hắn một trận mới hết giận!”.
Cũng không biết Phá điểu có phải muốn “Công báo tư thù” (mượn việc công trả thù riêng) hay không, bắt đầu làm ra động tác như xắn tay áo ——
Kỳ thật chỉ là phủi qua phủi lại hai cái cánh.
Sau khi nó rất có khí thế dương cao giọng, “Đóng cửa, thả Tiểu Bụi!”.
“. . . . . .” Tiểu Bụi đi theo phía sau Phá điểu nổi giận, “Phải thả chính là chó!”.
Nói xong câu này, Tiểu Bụi cũng tự nghe như là đang mắng chính mình, không khỏi càng tức giận.
Phá điểu thực uy nghiêm khoanh hai cánh trước ngực, chất vấn Tiểu Bụi, “Ngươi dám kháng chỉ?”.
“. . . . . .” Hoàng Phủ Dật cùng Đóa Đóa đều bị câu nói này làm cho như bị sét đánh.