Hiện giờ bọn họ khinh thường cưới xin, nhưng trước kia bọn họ vẫn vui vẻ thường xuyên đến nhân gian dạo một vòng.
Thấy nhiều người cung phụng thần linh, họ không khỏi bắt đầu có cảm giác mình tài trí hơn người, tích luỹ nhiều đời, ý tưởng này đã ăn sâu bén rễ từ lâu rồi.
Tiểu Bụi cũng rất không cam lòng thừa nhận, “Nam nhân kia rất lợi hại, ngươi nghe ta là được.”
Hắn, Mộ Dung và cửu vương gia đều là huynh đệ cùng nhau lớn lên, cho nên nói chuyện cũng giống như bằng hữu chứ không dùng quy cũ dông dài trong cung.
Nếu muốn đưa bọn người Hoàng Phủ Dật đi, phải hành động giấu Mộ Dung, cho nên Tiểu Bụi cũng chưa nói chuyện Hoàng Phủ Dật hạ độc, chỉ buồn bực bay đi.
Bởi vì chưa nói rõ nên cửu vương gia vẫn không tin.
“Nán lại ở nhân gian lâu quá nên bắt đầu tự xem thường mình sao?”
Cửu vương gia cảm thấy không còn cách giải thích nào khác nên nói thầm một câu.
Rất lợi hại sao? Hắn không nhận ra, nhiều nhất chỉ là khí chất không tệ, không phải người bình thường có thể có mà thôi!
Mộ Dung thật vất vả mới yêu mến một nữ nhân, hơn nữa nữ nhân kia lại là đấng cứu thế của Vũ Linh tộc bọn họ ——
Về công về tư, hắn đều phải giúp giữ nàng lại mới đúng.
Trong lòng cửu vương gia đang cân nhắc nên làm gì, thong thả quay về chỗ ở của mình.
Hiện đã là đêm khuya, trong thái y viện yên tĩnh không người, trong phòng chứa thi thể, Thiết Lặc vẫn đang ngồi không rõ nguyên nhân.
Lặng yên không một tiếng động, một con chim bay đến, đứng cách Thiết Lặc khoảng 10 cm.
Ánh trăng u tối xuyên thấu qua song cửa, chiếu lên khuôn mặt Thiết Lắc, khí tức âm trầm quỷ dị lập tức tràn ngập cả căn phòng.
Con chim đứng lặng một lúc lâu đột nhiên giơ cánh nặng nề vỗ vào người Thiết Lặc.
Một tiếng “răng rắc” vang lên, đầu xương chỗ bị cánh chim vỗ vào vỡ vụn, mà Thiết Lặc vẫn chẳng hề phản ứng.
Hai cánh bắt đầu bận rộn, động tác nhanh nhặt đoạn xương của Thiết Lặc lên, còn thoa lên đó một lớp thuốc.
Rõ ràng chỉ là một con chim, hiện giờ lại có cử chỉ giống như con người có ý thức như vậy, độ linh hoạt của hai cánh không thua gì một đôi tay.
Sau một hồi bận rộn, giờ đây Thiết Lặc thoạt nhìn như chưa từng bị gãy xương bao giờ.