Trong lòng mắng hai tên huynh đệ vô lương đến triệt để, Mộ Dung cuối cùng cũng quay đầu nhìn Đóa Đóa.
Con chim luôn phá phách trước mắt, giờ đột nhiên biến thành một soái ca, Đóa Đóa kỳ thật vẫn chưa quen . . . . . .
Có chút ngượng ngùng, Đóa Đóa lên tiếng trước.
“Nguyên nhân Thiết Lặc chết, các ngươi tra trước đi, nếu cần ta giúp, có thể đi tìm ta, dù sao cũng thuận tiện.”
“. . . . . .” Mộ Dung nổi giận.
Nói nàng là tiểu ngu ngốc nàng thật sự không thẹn đối với xưng hô này!
Một nam nhân đẹp trai như đứng trước mặt nàng như thế, nàng không mắt trái tim dáng vẻ háo sắc, còn có thể suy nghĩ rõ ràng nói chuyện?
Thật sự là không có mắt!
Nhìn ra hắn lửa giận rất lớn, Đóa Đóa vô cùng khó hiểu mờ mịt, nàng nói sai à?
Hình như không có mà.
Mộ Dung nhịn không được nóng nảy, trực tiếp nhào đến trước mặt nàng, chỉ vào mặt mình, “Nhìn thấy?”
“. . . . . . Nhìn thấy.”
Nàng vẻ mặt mờ mịt nhìn Mộ Dung bùng nổ, “Thấy cái gì!”
“. . . . . . Mặt người.”
“. . . . . .” Khuôn mặt đẹp trai vặn vẹo.
Ai bảo nàng trả lời thế, nàng phải nói là “rất đẹp trai”!
Đóa Đóa nghi hoặc, sao Mộ Dung phản ứng kì lạ như thế?
Khụ, chẳng lẽ là lâu lắm mới biến về hình người, chỉ số thông minh có chút theo không kịp người bình thường?
Đóa Đóa thay đổi đề tài an toàn, “Vì sao ngươi bị thương?”
“. . . . . . Bị người ta đánh.” Mộ Dung rất không tình nguyện thừa nhận.
Sau đó hắn bổ sung một câu, “Đối phương có mấy chục người, đều là cao thủ đứng đầu!”
Hắn cũng không yếu như vậy, bị người đánh mấy cái liền bị trọng thương.
Đóa Đóa sửng sốt, “Ngươi ở đây không phải thân phận rất tôn quý sao, ai dám vây công ngươi?”
“Không phải Vũ Linh quốc, bọn hắn là sát thủ của Thiểm Linh quốc, thừa dịp ta xuất cung, bên người không có trợ thủ liền tập kích.”
“Thiểm Linh quốc sao phải giết ngươi? Hơn nữa ngươi sao lại rời cung, Tiểu Bụi nói thế nào cũng không chịu trở về?”
“. . . . . .” Mặt Mộ Dung trầm xuống, bởi vì hai vấn đề này chỉ một đáp án.