Vân Tri Dao vẫn không đem lời của nàng để trong lòng, “Tỷ không phải rất an toàn sao?”
“. . . . . .”
Ô ô, lời này là ý gì. . . . . .
Nàng một chút cũng không tiểu bạch, không chủ động tính kế không có nghĩa là nàng ngốc a, nàng chỉ là thông minh không lộ rõ thôi!
“Muội không nói với tỷ nữa!”
Vân Tri Dao tức giận xoay người bước đi, “Nói chuyện không giữ lời! Muội mặc kệ tỷ, trở về nói với mẹ, muội lập tức gả vào đó!”
“. . . . . .”
Đóa Đóa không nói gì giữ chặt nàng, “Ta còn chưa hỏi muội, muội có biết chuyện mẹ muốn hai chúng ta bá chiếm Thái tử cùng Tứ hoàng tử không?”
“Biết a!” Vân Tri Dao vẻ mặt bất cần.
Ách. . . . . .”Mẹ cũng cho muội một gói thuốc bột?”
“Đương nhiên, mẹ công bằng nhất, chúng ta mỗi người một phần.”
Đóa Đóa nhìn vẻ mặt nàng, bắt đầu đau đầu.
“Vậy gói thuốc bột dùng làm gì, muội biết sao?”
“Đương nhiên biết.” Vân Tri Dao đắc ý dào dạt, “Thứ Vân gia chúng ta làm đương nhiên lợi hại.”
Đóa Đóa rất hoài nghi hỏi nàng, “Muội nói nó là làm cái gì?”
“Cái này tỷ cũng không biết?” Vân Tri Dao vẻ mặt “quả nhiên so với tỷ muội thông minh hơn” , “Dùng gói thuốc bột kia, nam nhân có thể vui vẻ thượng muội!”
“. . . . . . Muội có biết hắn là thế nào 『 vui vẻ 』 thượng muội không?”
“Không biết, đó là chuyện của thuốc, có liên quan gì tới muội!”
“. . . . . .” Đáp án này rất dọa người, Đóa Đóa thực vô lực ngồi xuống.
Quả nhiên là không hiểu a. . . . . . haizz.
Lấy lại bình tĩnh, nàng đứng lên, “Đi thôi, ta với muội cùng về nhà một chuyến.”
Kế hoạch của Vân phu nhân rất điên rồ.
Hơn nữa Vân Tri Dao căn bản không biết nàng sắp phải đối mặt là chuyện gì, nàng phải phải về nhà ngăn cản Vân phu nhân.
“Trở về đúng lúc!”
Vân Tri Dao bất mãn nói, “Muội còn phải bảo mẹ phân xử đúng sai nữa!”
Hoàng Phủ Dật không ở nhà, Đóa Đóa để lại lời nhắn, theo Vân Tri Dao đi.
Tới Vân gia, xuống xe ngựa ——
“Nhị tiểu thư. . . . . .”
Môn vệ chấn kinh nhìn Đóa Đóa, “Ngươi, ngươi. . . . . .”