Nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn nghiêm nghị gật đầu với nàng, rồi liền....
Kéo nàng đến hôn nàng.
". . . . . ." Ô ô ô. . . . . .
Đây là ban ngày!
Mặc dù hôn môi không cần phân ngày đêm, nhưng đêm đen tương đối có thể giúp nàng che giấu mặt nàng đỏ a. . . . . .
Nhan Đóa Đóa phấn khởi phản kháng, kiên quyết không đồng ý bị hôn, còn định lên tiếng phản bác.
Hoàng Phủ Dật làm động tác "suỵt", rồi chỉ chỉ bầu trời.
Ý tứ thật rõ ràng, đừng quên nàng đã nói kết quả "ngày nhìn mặt trời", giờ không thể nói chuyện a.
Ô ô, đây chính là dời tảng đá đập vào chân mình!
Đóa Đóa rơi lệ tránh khỏi hắn, "Giờ đã có thể nói chuyện!"
"Được, vậy nàng trả lời vấn đề của ta đi."
Mặc dù đây vốn chính là mục đích của mình, nhưng giờ Hoàng Phủ Dật lại tiếc nuối không thể hôn nàng, cho nên vẫn quyến luyến không rời ở khóe môi nàng.
Bất luận là vấn đề này hay động tác của hắn, đều khiến Nhan Đóa Đóa mặt đỏ bừng.
Ánh mắt của nàng liếc đến hộp trang sức, van cầu ngươi, tự mình bay lên đập ta ngất đi!
Đáng tiếc hộp trang sức không hiểu nàng "liếc mắt đưa tình", nên vẫn thành thành thật thật nằm trên bàn.
"Sao không trả lời?" Hoàng Phủ Dật cười hỏi nàng.
"Không phải đều là phù vân sao? Vì sao sợ ta cởi quần áo?"
". . . . . ." Khuôn mặt có chút xấu xa của hắn ở ngay trước mắt, lại còn thân mật quyến luyến hôn nàng, tim nàng rất yếu ớt a. . . . . .
Ô ô, nàng chịu không được a. . . . . .
"Ngươi không giống. . . . . ." Mấy chữ này Đóa Đóa nói rất hàm hàm hồ hồ, suýt nữa không nghe ra được.
Phù vân cùng phù vân, cũng không nhau mà. . . . . .
"Cái gì?" Trong mắt hiện lên ý cười hạnh phúc, Hoàng Phủ Dật cố ý giả vờ như mình nghe không rõ.
"Ngươi không giống. . . . . ." Ô ô.
"Vẫn chưa nghe." Hoàng Phủ Dật đang nói hôn nàng thật mạnh.
Ô ô, "Ngươi không giống!"
Nàng nói còn không được à. . . . . .
Mặt bị hôn đến đỏ sắp nổ mạnh Đóa Đóa cuối cùng bộc phát, tiếng lớn nói ra đáp án.
"Sao không giống?"
Hoàng Phủ Dật cười hỏi nàng, rất thích nhìn nàng đỏ mặt.