Đều là người mạnh cả. . . . . . trong nháy mắt Đóa Đóa liền cảm thấy chỉ số thông minh nho nhỏ của mình không đủ dùng.
“Bọn họ vốn dự định đánh ta hôn mê, rồi trói chặt lại đưa đến Thiểm Linh quốc thành thân, nếu không phải ta trốn ra, cũng sẽ không bị thương nặng thế này.”
“Vậy. . . . . . công chúa Thiểm Linh quốc kia rất dọa người ư?”
Vì sao làm bọn họ tránh như rắn rết thế?
“Bộ dạng rất đẹp, rất nhiều người nói nàng ta là tuyệt thế mỹ nhân.”
Mộ Dung liếc nhìn nàng một cái, vòng vèo mà khen Đóa Đóa một chút, “Gần bằng nàng đấy.”
“. . . . . . Khụ, vậy sao các người lại kháng cự việc lấy nàng ta như thế?”
Mộ Dung nghiêm mặt, “Nàng ta có cả một hậu cung, bên trong nuôi đến ba nghìn nam sủng.”
“. . . . . .” Đóa Đóa đã sét đánh đến không nói được.
Qua nửa ngày nàng mới bình tĩnh trở lại, “Vậy bây giờ? Ngươi đã trở về, không phải lại sắp bắt đầu một vòng bức hôn mới sao?”
“Chuyện của Thiết Lặc lần này mặc dù đã xác định không có liên quan đến lời tiên tri, nhưng cũng không phải chuyện đơn giản, trong cung hiện giờ đều đang bận bịu về chuyện này, không ai còn tâm tư đi bức ta lấy nàng ấy nữa đâu.”
Mộ Dung nhìn ngoài cửa sổ, “Trừ phi là ta thích, bằng không có chết ta cũng không lấy.”
“. . . . . .” Khụ.
Đóa Đóa giả ngốc, liền xem như mình nghe không hiểu.
“Chúng ta đây đi trước,” Đóa Đóa đứng lên, “Nếu có việc gì cứ đi tìm chúng ta.”
Mộ Dung đột nhiên đưa tay giữ chặt nàng lại, “Đóa Đóa.”
“. . . . . .” Ách. . . . . .
Muốn rút tay ra, nhưng đáng tiếc lại thất bại, Đóa Đóa lộ ra ánh mắt vô tội nhất của mình, “Có chuyện gì?”
Khuôn mặt Mộ Dung tối sầm, “Đừng giả ngốc!”
“. . . . . .” Đóa Đóa khóc ròng, nàng rất muốn nói “Ta là ngốc thật”, cho dù biến thành Tường Lâm tẩu* nàng cũng chịu.
(*) Tường Lâm Tẩu: Nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc phúc” của Lỗ Tấn. Tường Lâm Tẩu là phụ nữ lao động điển hình ở nông thôn Trung Quốc cũ, thiện lương, chất phác, ngoan cường.
Rất có khí thế nói xong một câu kia, Mộ Dung cũng không còn bình tĩnh mà lướt tầm mắt qua Đóa Đóa, dừng ở trên mặt đất.
“Bất cứ lúc nào nàng tỉnh ngộ ra, phát hiện được cái tốt của ta, đều có thể trở lại tìm ta.”
“. . . . . .” Câu thổ lộ này của Mộ Dung thực sự đặc sắc, Đóa Đóa cảm thấy vừa như sét đánh vừa ngượng ngùng.
“Ta giải quyết chuyện trong cung xong sẽ đi tìm nàng.”
“. . . . . . Không phải ngươi phải kế vị sao?”
“Vẫn còn chưa thành thân, kế vị cái gì!”