“Từ giờ sẽ không buông nàng ra nữa.”
Hắn dán vào cánh môi nàng khàn khàn nói nhỏ, nhiệt khí làm Đóa Đóa đỏ mặt, vọt vào cơ thể nàng, như đang đốt cháy toàn thân nàng.
“Ta. . . . . . ưm. . . . . .”
Sự ngượng ngùng kháng nghị của Đóa Đóa bị Hoàng Phủ Dật nuốt mất, cánh môi nóng bỏng triền miên dây dưa một chỗ, gợi lên nhiệt tình của nàng.
Mơ mơ màng màng, Đóa Đóa cảm thấy mình ngã vào đám mây, bốn phía là những sợi bông tựa như ảo mộng, mà Hoàng Phủ Dật trong mắt nàng hiện giờ vô cùng rõ ràng.
Trần trụi gần gũi, da thịt thân thiết, nóng bỏng quấn lấy nhau, triền miên.
. . . . . .
Chờ cho bọn Mộ Dung và Nghiêu Phong ý thức được người đã mất tích thì đã. . . . . . không kịp nữa rồi.
Nơi họ chọn để động phòng không thuộc Vũ Linh quốc cũng không thuộc Thiểm Linh quốc, không có sinh vậy khác tồn tại. . . . . . thật không?
Sau đó Hoàng Phủ Dật và Đóa Đó mới phát hiện bọn họ tính sai. bBởi vì hôm đó có một con chim ưng bay ngang qua. . . . . .
Trải qua sự kiểm tra của Mộ Dung và Nghiêu Phi, xác định nó thật sự chỉ là một con chim, không có tư duy của con người.
Có điều Đóa Đóa vẫn đối với sự kiện có chim đứng nhìn khi động phòng thật là muốn rơi lệ, nhưng lại không thể giết chim diệt khẩu được. . . . . . nuôi đi, miễn cho nó chạy ra ngoài tám nhảm với đồng loại. . . . . . Khụ.
Có điều nuôi mãi muôi mãi, Đóa Đóa vừa được chẩn đoán mang thai vô cùng hoài nghi nhìn chằm chằm con chim ưng kia, “Chàng không cảm thấy nó…… to hơn trước nhiều sao?”
“Ta cũng thấy thế ” Hoàng Phủ Dật thử kéo kéo cánh của nó, nhưng lại bị nó né tránh, “Hơn nữa phản ứng của nó cũng nhanh hơn trước nhiều”.
“. . . . . .” Chẳng lẽ là. . . . . . thành tinh?
Lại nuôi nữa nuôi nữa, Đóa Đóa bụng đã to ra trông thấy vẫn nhìn chằm chằm con chim ưng kia, “Còn to thêm nữa sẽ thành gấu. . . . . .”
Sau đó lại trải qua kiểm tra kĩ lưỡng của bọn Mộ Dung và Nghiêu Phi, bọn họ vô cùng chán nản đưa ra một kết luận ——
Con ưng này biến mạnh mẽ rồi, hiện giờ đã thành một giống mới, mà việc này hoàn toàn liên quan đến chuyện nó đứng nhìn bọn Đóa Đóa động phòng
Đóa Đóa bắt đầu lo lắng đề phòng, chỉ e nó tiếp tục lớn thêm nữa, cũng sẽ mở miệng phun ra tiếng người. . . . . .
Ô ô, nó từng là quần chúng đứng xem a! Vậy nàng sẽ không còn mặt mũi gặp người ta nữa!