“Ánh mắt đó của ngươi là ý gì!” Phá điểu nổi giận, “Muội muội ta với ngươi đều giống nhau!”.
“À. . . . . .”
Đóa Đóa vội vàng đổi một vấn đề an toàn hơn, “Hắn ở Tây Nguyệt Quốc làm Nhiếp Chính Vương, làm sao ngược lại có liên quan đến Vân gia ở Kì quốc vậy?”.
“Hắn cùng Vân gia vốn chính là họ hàng một biểu trong ba nghìn (chỉ họ hàng rất xa), chỉ là khi còn nhỏ từng ở lại Vân gia một tháng, chính là vào thời điểm ngươi sinh ra .”
“. . . . . . Giọng điệu nói chuyện của ngươi sao giống lão khí hoành thu (ông cụ non) vậy.”
“Cái gì mà Lão Thất hoành thu,” Phá điểu đỏm dáng chải “đầu tóc” , “Ta vẫn còn thanh xuân đó!”.
Hơn mười năm trước hắn mới chỉ tròn một ngàn tuổi thôi, già cái gì mà già!
Đóa Đóa còn chưa kịp biết những lời hắn chưa nói ra, có điều đã bị sét đánh đến hóa đá rồi.
“Chuyện của Vân gia sao ngươi biết được nhiều như vậy?”
“Trong mấy tháng ta ở lại Vân gia, chuyện nhà bọn họ ta đều nghe ngóng rõ ràng.”
“À.”
Vấn đề đều hỏi xong cả rồi, Đóa Đóa thực không tin mà tự lẩm bẩm.
“Hắn là Nhiếp Chính Vương. . . . . . vậy không phải hẳn là rất bận ư, nên ở lại nước mình mà phụ tá đế vương mới đúng chứ?”
“Nhiếp Chính Vương cái gì?”
Cửa xe hình như khép mở qua một lần, một cái bóng nhoáng lên, có người vào xe ngựa ngồi, động tác nhanh đến nỗi người đánh xe không hề ý thức được có người tới gần.
Phá điểu vẻ mặt không vui nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Dật đột ngột xuất hiện, nam nhân này lại đến làm chướng mắt!
Thấy là Hoàng Phủ Dật, Đóa Đóa cười tủm tỉm hỏi hắn, “Sao ngươi lại tới đây?”.
Nàng lập tức liền ý thức được không đúng, nàng vần đang “tức giận” mà!
Nghiêm mặt lại, nàng quay đi, giả vờ không để ý tới hắn.
Hoàng Phủ Dật cười ôm lấy nàng, “Mới vừa xong việc liền đi tìm nàng”.
Nói xong hắn hỏi, “Nhiếp Chính Vương nào vậy? Tây Nguyệt Quốc hay là Lưu Ly Quốc?”
Trên đại lục này cũng chỉ có hai quốc gia có Nhiếp Chính Vương.
“Là Mạc Lương Ngôn trở về, hiện đang ở tại Vân gia.”
Phá điểu cố ý chỉ nói một nửa, thắt một cái nút, chờ Hoàng Phủ Dật đến “thỉnh giáo” hắn.
Hắc hắc hắc, hắn cũng không tin còn có người biết bí mật này!
Hơi hơi nhướng mày, Hoàng Phủ Dật nhìn dáng vẻ đắc ý dạt dào của con chim lòe loẹt kia.
“Mạc Lương Ngôn thật ra chính là Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt Quốc.”
Hắn dùng chính là giọng điệu khẳng định, căn bản là không cần người khác đến cho hắn biết đáp án.