“Vì sao?” Tiểu Bụi khó hiểu.
“Ngươi nói xem!” Phá điểu liếc nó một cái.
Toàn tộc chỉ có một mình hắn tin tưởng tiên đoán vạn năm trước, còn vì chuyện này cùng bọn họ ầm ĩ vô số lần.
Lần này hắn lại rời khỏi quốc gia lâu như thế, cho dù có người tìm cũng không trở về, giờ chẳng những đột nhiên đổi ý, còn đem theo một nữ nhân loài người quay về, đây không phải khiến người hoài nghi sao!
Cho dù tiên đoán là thật, cũng phải vụng trộm giải quyết xong trước, miễn cho khiến dân chúng khủng hoảng.
Bị Phá điểu trừng như thế, Tiểu Bụi cũng hiểu ra, “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”
“Ngụy trang! Còn có thể làm sao nữa.”
Phá điểu đang nói liền bay đến thư phòng, lăn lăn trong nghiên mực
Tiểu hoa điểu trong nháy mắt biến thành tiểu hắc điểu . . . . . .
Đóa Đóa bị sét đánh ngã, “Nếu trời mưa, ngươi không phải sẽ phai màu sao?”
“Ta có ngốc như vậy không!” Phá điểu không vui nói nàng.
Đóa Đóa nhịn xuống xúc động muốn gật đầu, kỳ thật thật sự rất giống . . . . . .
Ở không trung quơ quơ cánh, trên người Phá điểu đột nhiên có một tầng kim quang.
Chờ hào quang tan đi, mực nước cũng khô, Phá điểu vừa rồi nhìn lộn xộn biến thành một con chim nhỏ đen bóng.
Nhìn rất giống quạ đen . . . . . . Đóa Đóa yên lặng lau lệ.
Đáng tiếc Phá điểu không tự giác, còn cảm thấy hình tượng mới của mình rất uy phong , ở không trung ôm cánh như đại gia.
Tiểu Bụi bay đi rồi, chờ hắn trở về, không biết làm thế nào mà toàn thân trắng toát, nhìn. . . . . . rất quái .
Tiểu Bụi còn đem lồng chim đến, đá Nghiêu Phi bên trong ra, nó cùng Phá điểu đều chui vào.
“Giờ có thể đi rồi?” Hoàng Phủ Dật liếc hai con chim cổ quái.
Kêu Đóa Đóa đi cứu mạng, nhưng nhìn dáng vẻ bọn chúng, không có chút lo lắng, rất kỳ quái.
“Không được.”
Phá điểu vốn phải gật đầu, đột nhiên lại lắc đầu, lại đưa Nghiêu Phi bên ngoài vào trong lồng.
“Hai chúng ta vừa thấy liền biết không phải chim bình thường, dễ khiến người ta nghi ngờ, tốt hơn cho một con chim thật sự theo yểm hộ sẽ tương đối an toàn.”
Phá điểu thở dài, như là vì mình không cách nào che giấu khí bá vương mà phiền lòng.