Giọng nói của Hoàng Phủ Dật bình tĩnh, nhưng lại vạn phần khí thế, “Đó là bởi vì ta biết Mộ Dung thầm mến Đóa Đóa, tưởng hắn sẽ không để nàng đi làm chuyện nguy hiểm.”
“Mộ Dung hắn vốn cũng không muốn để nàng làm chuyện nguy hiểm.” Giọng nói của Tiểu Bụi có chút không quá khẳng định.
Mộ Dung lần này mặc dù nổi bão trốn đi, nhưng nơi đây dù sao cũng là quốc gia của hắn, hắn chẳng những là Vương gia, cũng là người thừa kế vương vị. . . . . .
Tiểu Bụi cũng không khẳng định hắn có thể vì lợi ích quốc gia mà hy sinh nữ nhân hắn yêu thương thật lòng hay không.
“Đừng quên Mộ Dung còn trúng độc.”
Hoàng Phủ Dật mắt lạnh nhìn Tiểu Bụi, “Không cần chờ hắn quay lại, hiện giờ đưa chúng ta trở về.”
“. . . . . . Mộ Dung hắn sẽ không vì tính mạng bản thân mà không đoái hoài đến mạng sống của toàn bộ tộc nhân đâu!”
“Bây giờ không phải tính mạng của hắn nữa.”
Giọng của Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh, “Không khí trong thành này đã nhiễm độc, nếu không có thuốc giải, lập tức sẽ bùng nổ giống như ôn dịch, rất nhiều người sẽ chết.”
Hắn cười cười rồi nói, “Hơn nữa một khi có người chết, độc khí mới sẽ lập tức sinh ra, cuối cùng không cần phải chờ kiếp nạn được tiên đoá xảy ra, cả Vũ Linh Quốc sẽ chết hết.”
“Ngươi. . . . . .” Tiểu Bụi khiếp sợ.
“Ta hạ độc, ” Hoàng Phủ Dật cười cười, “Chỉ có điều ngươi có thể không tin, dù sao sau khi trúng độc cũng không có gì dấu hiệu, chỉ là ở một ngày nào đó sẽ đột nhiên tử vong mà thôi.”
“. . . . . .” Chuyện lớn như vậy, Tiểu Bụi căn bản không dám không tin.
Nhưng thả người trong tiên đoá đi. . . . . .
Việc này rõ ràng cũng không thể.
Lời tiên đoán kia liệu có phải chính là chuyện Hoàng Phủ Dật muốn diệt toàn tộc bọn họ lúc này không, cho nên mới nói người đến từ thời không xa xôi kia sẽ giúp bọn họ tránh khỏi kiếp nạn này?
Do dự nửa ngày, ngữ khí của Tiểu Bụi trịnh trọng lên tiếng.
“Hiện giờ không ai biết nguời trong lời tiên đoán cần làm gì mới có thể cứu tộc chúng ta, một khi đã như vậy, các người trước cứ ở lại đây, nếu chuyện Đóa Đóa phải làm có nguy hiểm, ta lập tức sẽ đưa các ngươi đi!”
Nói như vậy ít nhất còn có một đường sống, bằng không dù sao tất cả đều phải chết.
Hoàng Phủ Dật cúi đầu nhìn vào mắt Đóa Đóa, sau đó gật đầu, “Được.”
“Vậy ta đi sang phòng bên cạnh đây.”
Khẩu khí của hắn ảm đạm một chút rồi nhẹ thở ra một hơi, nói xong rồi bay ra khỏi cửa sổ.