Trong lòng có ngũ vị tạp trần, anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói một chữ: "Ừ" Mộ Gia Hạo nhìn người này rồi lại nhìn người kia, sao cậu cứ cảm thấy hai người bọn họ đang xảy ra mâu thuẫn nhỉ?
Cậu nhíu mày, nghi ngờ nhìn Dung Tư Thành, trao đổi bằng ánh mắt: “Chú làm mẹ cháu giận à?”
Dung Tư Thành thở dài một hơi, không trả lời.
Cả đêm hôm qua anh lăn qua lộn lại trắn trọc không ngủ được. Dù nghĩ thế nào cũng không thể để cô ở bên Vấn Tiêu được.
Anh phải mau mau tìm Vấn Tiêu nói chuyện mới được.
Mộ Yến Lệ vô cùng bối rối, đúng là Dung Tư Thành vẫn còn tức giận, nếu không anh sẽ không có thái độ lạnh lùng như thế.
Bầu không khí trong thang máy xấu hổ tới mức muốn nổ tung.
Mộ Yến Lệ cúi đầu, lắp bắp giải thích: "Tôi... ngày hôm qua lúc tôi mua kẹo, chỉ còn lại một hộp này...
Dung Tư Thành đút hai tay vào túi quần, nhìn cửa thang máy không chớp mắt, đáp: "Tôi biết rồi, đồ em mua, đưa cho ai là quyền tự do của em." Mộ Yến Lệ mấp máy môi muốn giải thích, nhưng lúc này cửa thang máy đã mở ra.
Dung Tư Thành sải bước rời đi mà không quay đầu lại. Mộ Gia Hạo liếc nhìn Mộ Yến Lệ: "Mẹ ơi, chú Dung giận mẹ hả?"
Mộ Yến Lệ bĩu môi: "Ngay cả con cũng nhận ra sao?"
Thẩm Hoa Linh nhìn Mộ Yến Lệ: "Vừa rồi cậu có thể nói rằng kẹo này mua cho anh ta mà, dù sao thì Tề Vấn Tiêu cũng đâu có biết "Nhưng Dung Tư Thành biết, tớ đã nhờ anh ấy đưa cho Tề Vấn Tiêu, giờ đưa cho anh ấy sao anh ấy có thể nhận nó chứ? Cũng không phải anh ấy không có khả năng mua
Thẩm Hoa Linh nói: "Đúng là vậy, nhưng thứ người ta xem trọng là tấm lòng của cậu. Cậu thì hay rồi, trong lòng hoàn toàn không có chỗ cho người ta"
Mộ Yến Lệ trừng cô ấy: "Dựa vào cái gì trong lòng tớ phải có anh ấy?"
Thẩm Hoa Linh nói: "Này, cậu nói như vậy có chút vong ân phụ nghĩa"
Mộ Yến Lệ: "…" 11
Sau khi đưa con trai tới trường, Mộ Yến Lệ liền đi đến quán cà phê cô đã hẹn trước với Tề Vấn Tiêu.
Cô nhìn người đàn ông đi vào cửa, trong lòng chợt bình tĩnh lại, câu “người trên đường đẹp như ngọc, các chàng trai không ai sánh bằng” có lẽ là đang diễn tả người đàn ông trước mặt chăng?
Khí chất của anh ấy và Dung Tư Thành hoàn toàn trái ngược nhau, một người thì dịu dàng như ngọc, một người thì bá đạo lạnh lùng. Cô chỉ khách quan cảm thấy giữa hai người thì Tề Vấn Tiêu có vẻ ân cần quan tâm hơn. “Anh tới nhanh đấy.” Cô cười nói.
Tề Vấn Tiêu cũng cười: "Ừ, cô hẹn tôi mà, tôi không thể không nhanh."
Mộ Yến Lệ có chút xấu hổ, đưa hộp đường cho anh ấy: "Đây! Trong nhà anh ta chỉ còn lại một hộp này, nếu không tôi đã mua cho anh nhiều hơn."
Tề Vấn Tiêu nhận lấy: "Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy?" Mộ Yến Lệ yên lặng trừng mắt liếc anh ấy: "Anh còn muốn trả tiền cho tôi?" “Không, tôi chỉ hỏi thử thôi.” Tề Vấn Tiêu cười.
Mộ Yến Lệ không khỏi cười theo: "Nếu anh muốn trả tiền, lần sau tự đi mua đi." Tề Vấn Tiêu nghe cô nói như vậy, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác vui vẻ: "Không, vẫn là cô mua đi." Mộ Yến Lệ gọi cho Tề Vấn Tiêu một tách cà phê, nói: "Cảm ơn mấy lần trước anh đã giúp tôi." Tề Vấn Tiêu nói: "Không có gì, chỉ là tiện tay thôi, cô đã đỡ hơn chưa?"
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Không còn gì đáng lo nữa rồi."
Tề Vấn Tiêu nói: "Đoạn video ở khách sạn lần trước đã ảnh hưởng đến quan hệ thống gia giữa nhà họ Phan và nhà họ Lâm. Tôi nghi ngờ người đã đứng sau vụ tai nạn xe hơi của cô là Phan Tổ Trinh. Tuy lần này cô đã may mắn thoát được nhưng không có gì đảm bảo bà ta sẽ không ra tay lần nữa. Nếu cô không để ý thì tôi sẽ sắp xếp hai người bí mật bảo vệ cô!"
Mộ Yến Lệ vội vàng khoát tay: "Không cần, không cần đầu, người bình thường còn không làm gì được tôi, huống hồ giữa ban ngày ban mặt sao bọn họ dám ra tay chứ?"
Tề Vấn Tiêu nói: "Không phải tai nạn xe hơi lần này cũng là giữa ban ngày ban mặt ư? Đừng đánh giá thấp người phụ nữ kia. Không những bà ta có thể đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà mà còn làm nhà họ Tề không chịu chứa chấp chúng tôi, có thể thấy được thủ đoạn bà ta độc ác cỡ nào. Vốn dĩ bà ta đã nằm trong tay cổ phần nhà họ Phan, nhưng dã tâm của bà ta không chỉ dừng lại ở đó, tôi nghĩ bà ta còn muốn không chế cổ phần tập đoàn Dung thị, nhưng sức lực không đủ nên mới lập quan hệ thống gia với nhà họ Lâm. Nhưng bây giờ cô đã làm nó rối tung lên, cô nghĩ bà ta sẽ buông tha cho cô sao?"
Mộ Yến Lệ bĩu môi nói: "Quan hệ thống gia của hai nhà Phan Lâm không phải mục đích của tôi. Là do Lâm Khinh Châu bắt được Phan Văn Huy dan díu với Mộ Ngọc Tú ở bên ngoài. Dựa vào cái gì lại tính chuyện này lên trên đầu tôi?"
Tề Vấn Tiêu bật cười: "Sao nào? Cô còn muốn lý luận với bà ta sao?" "Dù sao tôi cũng đã cứu ông cụ nhà bà ta, làm như vậy có phải quá vong ân phụ nghĩa không?" "Nếu cô không cứu, có lẽ bà ta không tới mức ra tay với cô?" Khuôn mặt Mộ Yến Lệ xám xịt: "Ý của anh là gì? Lẽ nào cứu người là sai sao?"
Đáy mắt Tề Vấn Tiêu xẹt qua một tia u ám: "Đừng nói chuyện tình cảm ở nhà họ Dung, bọn họ không có thứ đó!"
Mộ Yến Lệ không quá hiểu những gì anh ấy nói nên không trả lời.
Tề Vấn Tiêu lại lên tiếng: "Tốt hơn hết là cô nên giữ khoảng cách với Dung Tư Thành một chút. Nếu thân thiết quá thì phiền phức sẽ tự tìm đến của đấy. Bà ta không dám ra tay với Dung Tư Thành, còn cô, bà ta hoàn toàn không để ý tới đâu.
Mộ Yến Lệ gật đầu, nhưng làm thế nào để giữ khoảng cách?
Bây giờ bọn họ đã trở thành hàng xóm. Mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hơn nữa lúc nãy còn xảy ra bất hòa, có phải hơi muộn rồi không?
Trên đường trở về, Mộ Yến Lệ vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, cô không thể vì một vấn đề không chắc chắn mà đẩy Dung Tư Thành ra xa, làm vậy có vẻ rất không trọng tình nghĩa.
Đột nhiên, cô nhìn sang gương chiếu hậu thì thấy có một chiếc ô tô màu đen đang theo sau cô.
Cô hơi ngạc nhiên, vệ sĩ Tề Vấn Tiêu sắp xếp đến sớm như vậy sao? Sau một hồi quan sát, chiếc xe phía sau chỉ chạy theo chứ không có ý xấu gì với cô nên cô cũng yên tâm.
Vào ban đêm.
Mộ Yến Lệ đang chuẩn bị ngủ thì đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Hoa Linh, trong điện thoại, giọng Thẩm Hoa Linh lè nhè: "Yến Lệ, đến quán bar Thanh Nam đi!" "Cậu đang ở với ai vậy?" "Bạn trai tớ!"
Mộ Yến Lệ xoa xoa cái đầu đau nhức, người ta tìm bạn gái thì cô ấy cũng nhất định phải tìm bạn trai sao?
Cô đứng dậy, đi đến phòng của Mộ Gia Hạo: "Con yêu, con ở nhà một mình được không? Mẹ phải đi đón mẹ nuôi của con, mẹ nuôi uống say ở quán bar. Nếu không thì mẹ gọi Lâm Hà Vinh đến chơi với con nha?"
Mộ Gia Hạo nói trúng tim đen: "Mẹ nuôi lại thất tình rồi hả mẹ?"
Mộ Yến Lệ bị giọng điệu ngây thơ của cậu chọc cười: "Hay mẹ đưa con tới nhà Lâm Hà Vinh ha?" “Không muốn, con không muốn trở thành bóng đèn, con ở nhà là được rồi.” Mộ Gia Hạo nói.
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Được rồi, mẹ sẽ về sớm thôi!" Sau khi khóa cửa kỹ càng, Mộ Yến Lệ liền lái xe đến quán bar Thanh Nam.
Trong quán bar có rất nhiều người, Mộ Yến Lệ phải mất rất lâu mới tìm thấy Thẩm Hoa Linh.
Lúc này, cô ấy đang say sưa lờ đờ nhìn người đàn ông bên cạnh, nói: "Làm bạn trai của em thì phải ngoan ngoãn nghe lời em có biết chưa?"
Người đàn ông nắm lấy tay Thẩm Hoa Linh, cười đầy ẩn ý: "Em đừng lo lắng, anh hứa sẽ ngoan ngoãn, em muốn chơi cái gì anh liền làm theo lời em nói được không? Đi thôi, nơi này ồn ào quá, chúng ta đi chỗ khác chơi đi."
Vừa nói, anh ta vừa đỡ Thẩm Hoa Linh đang nghiêng ngả đứng dậy...