Mục lục
MỘT THAI BA BẢO BỐI: MẸ TÔI LÀ CƯỜNG NỮ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của Trần Húc Tuấn như chết lặng, nhưng anh ta không để ý đến việc đau lòng, mà anh ta rất tức giận. Đôi mắt anh ta nhìn Mộ Ngọc Tú có chút chán ghét, giống như anh ta đang nhìn thứ gì đó dơ bẩn.



Anh ta vừa muốn bước lên trước, Lý Huệ Lan đã ngăn cản anh ta lại, bà ta lo lắng anh ta sẽ thật sự đánh Mộ Ngọc Tú: “Húc Tuấn, con muốn làm gì? Con gái của tôi xem ai dám động vào!”



Nói xong, bà ta đỡ Mộ Ngọc Tú dậy.



Đầu tóc của Mộ Ngọc Tú bù xù giống như bị điên vậy, cô ta hét lên với vệ sĩ: “Người đâu, đuổi Mộ Yến Lệ và thắng nhóc con này ra ngoài cho tôi.”



Vệ sĩ nghe vậy thì nhanh chóng tập trung lại. Sắc mặt của Mộ Yến Lệ hơi đanh lại, cô bảo vệ Gia Hạo ở sau lưng mình.



Sở Minh Hoàng nhanh chóng bước lên sân khấu và nói với vệ sĩ đang đi tới: “Nhìn rõ thực tế đi, các anh là vệ sĩ của nhà họ Trần, bây giờ cô ta còn có thể là người nhà họ Trần sao?"



Mọi người nhìn Sở Minh Hoàng, chẳng mấy chốc đã có người nhận ra anh ấy. “Đây không phải là Tổng giám đốc của công ty giải trí Hoàn Châu sao?” "Đúng vậy, là anh họ của Mộ Yến Lê!" "Mọi người có nghe nói rằng trong cuộc thi trang phục Mộ Ngọc Tú đã đạo nhái thiết kế của Mộ Yến Lệ không?” “Hình như có chuyện như vậy xảy ra, tôi còn nghe nói Mộ Yến Lệ chính là Angel, nhưng không biết là thật hay giả!” “Cái này thì không biết, dù sao thì Mộ Ngọc Tú đã đạo nhái thì danh tiếng đều bị hủy hoại rồi!"



Mộ Ngọc Tủ vừa nghe tiếng mọi người bàn luận thì giận điên lên, cô ta nhìn những người vệ sĩ đang do dự không tiến lên và hét to: “Đừng nghe bọn họ ngậm máu phun người, bây giờ tôi vẫn là mợ chủ của nhà họ Trần. Bây giờ các anh hãy đuổi họ ra ngoài cho tôi, đuổi ra ngoài, bây giờ đuổi ra ngoài cho tôi!” Cô ta vừa nói dứt lời, đồng thời hai giọng nói được truyền tới. Người trước thì ngang ngược lạnh lùng, người sau thì nói năng có khí phách! “Tôi xem ai dám động!” “Người nên ra ngoài là các anh!”



Mọi người lần lượt nhìn về phía phát ra âm thanh. Từ cửa có một bóng người cao lớn bước vào, trên người anh mặc đồ vest khả chỉnh chu, toát lên khí chất vương giả, mỗi một bước chân đều mang theo sức mạnh làm yên lòng người khác.



Mộ Yến Lệ nhìn Dung Tư Thành, anh giống như từ trên trời rơi xuống vậy. Khi cô cần nhất thì anh luôn xuất hiện, khiến trái tim cô giống như được ngâm trong suối nước nóng, ẩm lên từng chút một. Mộ Gia Hạo mừng hết cỡ, trời ơi, cuối cùng cha của cậu đã đến rồi! "Chủ Dung!” Mộ Gia Hạo tươi cười chào hỏi Dung Tư



Thành.



Mặc dù Dung Tư Thành vẫn không có chút biểu cảm nào, nhưng trong ánh mắt anh lại dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.



Mộ Yến Lệ đưa mắt nhìn bóng dáng đó. Người đàn ông ôn hòa như ngọc, khỏe mỗi nở một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt cất giấu một sự ôn nhu khó tả. “Tề Tề Vấn Tiêu?” Mộ Yến Lệ có chút ngạc nhiên.



Khóe môi của Sở Minh Hoàng nhếch lên, chẳng trách em gái mình lại tự tin không biết sợ như vậy, hóa ra có nhiều người che chở thế này!



Trần Húc Tuấn đã biết, người đàn ông đánh anh ta ở nhà Mộ Yến Lệ chính là Dung Tư Thành Mà một người khác là Tề Tề Vấn Tiêu, đều là những nhân vật không nên chọc giận, bây giờ họ đang nghiêng về



Mộ Yến Lê.



E là chuyện ngày hôm nay không tốt như vậy rồi!



Mộ Bang Lâm càng ngạc nhiên, trước đây ông ta luôn cảm thấy con gái lớn của mình là chuyện thành thì thiếu, chuyện bại thì có thừa. Đó là sự tồn tại khiến ông ta xấu hổ, thậm chí không muốn nhắc đến, nhưng bây giờ chính đứa con gái nhỏ mới làm cho thể diện của ông ta chui xuống đất.



Trong lòng Mộ Ngọc Tú cảm thấy chán nản, trong nháy mất cả người của cô ta đều mềm nhũn ra, xong rồi!



Mộ Yến Lệ biết rằng cả hai người đều đến đây vì cô, cô đã dẫn Mộ Gia Hạo bước xuống sân khấu. Dung Tư Thành, Tề Vấn Tiêu, Sở Minh Hoàng đứng bên cạnh cô giống như sứ giả hộ hoa. Ba người đàn ông trước mặt, không cần nói cũng cùng nhau đi lên.



Mọi người đều hít sâu một hơi. "Rốt cuộc lai lịch của Mộ Yến Lệ là gì?” “Sở Minh Hoàng là anh họ nên bảo vệ cô ấy cũng được đi. Nhưng Dung Tư Thành và Tề Vấn Tiêu này là gì của Mộ Yến Lê chứ?" “Tôi thấy Trần Thị và Mộ Thị đều xong rồi, đồng thời đắc tội với ba vị phật lớn này!” Bóng dáng của Dung Tư Thành dừng lại, anh không tức giận, chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người: “Ai muốn đuổi ra ngoài vậy?”



Hoắc Vân Hồng thật sự cảm thấy buồn, hôm nay đặc biệt gấp rút tổ chức ngày kỉ niệm chính là muốn làm cho Mộ Yến Lệ ấm ức. Chẳng biết may rủi thế nào, cuối cùng lại bị bọn họ làm cho mất mặt.



Bà ta hận Mộ Ngọc Tú vì không giữ đạo hạnh của người phụ nữ và làm mất mặt nhà họ Trần, nhưng nếu như không có Mộ Yến Lệ thì chuyện này cũng không bị mọi người biết, vì vậy nếu so sánh thì tội của Mộ Yến Lệ càng không thể tha thứ



Tất cả mọi người đều đã giúp họ thấy trước tương lai của Trần Thị, Hoắc Vân Hồng không biết rằng ba người đàn ông đứng trước mắt đáng sợ đến mức nào.



Bà ta còn cố tranh cãi gay gắt: "Cô ta thổi kèn đảm tang, ném giấy tiền vàng bạc trong ngày kỉ niệm ngày cưới của con trai và con dâu tôi, làm náo loạn một ngày kỉ niệm tốt lành như vậy, đuổi cô ta ra ngoài là tốt lắm rồi!”



Dung Tư Thành hoàn toàn không để ý đến bà ta, anh chỉ dùng ánh mắt có chút mê đắm nhìn về phía Mộ Yến Lê: “Em đã tặng quà cho họ à?”



Mộ Yến Lệ đáp lại: “Đi tay không đến đây thì không tốt lắm!”



Dung Tư Thành gật đầu: “Vậy... tặng xong rồi đúng không?” “Chưa xong!”



Câu “chưa xong” này là do Mộ Gia Hạo trả lời: “Cháu cũng có một món quà muốn tặng” Nói xong, cậu bé nhấn nút phát đoạn ghi âm trong tay, đoạn ghi âm nhanh chóng truyền đến giọng nói của Trần



Húc Tuấn: “Yến Lệ đừng đóng cửa, thực ra anh đã bị Mộ Ngọc Tú làm cho mê muội. Đêm đó anh thực sự đang đợi em, cô ta đến và nói rằng em sẽ không đến, còn nói rằng em đã nói với cha là muốn từ hôn. Anh có chút đau lòng, vì vậy cô ta đã cùng anh uống rượu. Sau đó anh cũng không biết tại sao bọn anh lại ở bên nhau, Yến Lệ, nhiều năm như vậy anh luôn hối hận. Nếu như lúc đó người ở bên cạnh anh là em thì.. “Thực ra anh không có thích Mộ Ngọc Tú chút nào, là sự tính toán của cô ta mới khiến chúng ta rời xa nhau, nhiều năm như vậy em không cảm thấy nuối tiếc sao? Anh có thể cùng Mộ Ngọc Tú ly hôn, anh cũng không quan tâm đến con của em, em cho anh một cơ hội nha! Yến Lệ, anh vẫn còn thích em, chúng ta quay lại với nhau lần nữa được không? “Cút ra ngoài cho tôi!”



Câu cuối cùng này là Mộ Yến Lệ nói.



Mộ Gia Hạo chỉ cắt ra một đoạn của đoạn ghi âm và nhìn mọi người: “Trước đây có người luôn nói rằng mẹ tôi dụ dỗ, quyến rũ con trai của bà ấy. Bây giờ thì đã hiểu rõ sự thật rồi, xem xem rốt cuộc ai dụ dỗ, ai quyến rũ ai?”



Hoắc Vân Hồng tức giận nói: “Thằng nhóc con này, mày nói ai chứ?” Mộ Gia Hạo nhìn bà ta, trong ánh mắt mang theo sự quỷ quyệt: “Ai tiếp lời tôi thì là người đó!” “Bây giờ tặng quà xong rồi, mẹ ơi, chúng ta đi thôi!” Mộ Gia Hạo kéo tay Mộ Yến Lệ, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Vân Hồng: “Để con trai và con dâu của bà tiếp tục kỉ niệm ngày cưới đấy!” Hoắc Vân Hồng không chịu nổi thằng nhóc này nữa, bây giờ nghe thấy giọng điệu khiêu khích của cậu bé, đột nhiên bà ta tức giận, vươn tay muốn kéo cổ áo của Mộ Gia Hạo.



Nhưng trước khi động vào Mộ Gia Hạo thì bà ta đã bị Dung Tư Thành nằm lấy cổ tay, giọng nói như gió bắc lướt qua, mang theo cảm giác áp bức: “Bà muốn làm gì?”



Trần Húc Tuấn sợ đến mức vội vàng chạy đến, nhưng anh ta đã bị Tề Vấn Tiêu đạp ra: “Anh muốn chết à!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK