Tập đoàn Dung thị.
Hôm nay tâm trạng Dung Tư Thành tương đối tốt, ngay cả bản báo cáo của thư ký có chỗ sai, anh chỉ nhắc nhở mấy câu lần sau chú ý rồi tha thứ luôn.
Các nhân viên đều bàn tán: "Tổng giám đốc của chúng ta bị sao vậy?" "Không biết, hình như tâm trạng tốt thì phải, vừa rồi còn cười với tôi nữa cơ. "Thật hiếm khi thấy tảng băng tan".
Tô Kiệm là người đầu tiên cảm nhận được điều đó, anh ta nghiêng người mỉm cười: "Tổng giám đốc có phải là có chuyện tốt hay không?" "Không có gì. Dung Tư Thành giả vờ bình tĩnh, nhưng khỏe môi không kiềm chế được.
Tô kiệm cong môi, rõ ràng là rất vui.
Tổng giám đốc không thương anh ta nữa, có chuyện tốt gì cũng không nói cho anh ta. "Cốc cốc cốc..." Có ba tiếng gõ rất nhẹ vào cửa phòng tổng giám đốc,
Dung Tư Thành trả lời mà không ngẩng đầu lên: "Vào Cửa được mở ra, thư ký bước vào: "Tổng giám đốc, anh Lục tìm ngài!" đi!"
Thư ký còn chưa kịp nói xong, Lục Việt Anh đã chen vào, cười trêu chọc: "Thư ký nói anh đang bận đừng quấy rầy. Tôi nói hai người đàn ông lớn tướng như chúng ta, đóng cửa lại có gì mà bận rộn chứ?"
Dung Tư Thành giương mắt uể oải liếc anh ta một cái: "So với cậu cùng mấy người phụ nữ đóng cửa lại ở trong một phòng bận rộn hơn nhiều."
Lục Việt Anh bật cười: "Chuyện đứng đắn của chúng ta, là anh mãi mãi không thể hiện được điều đó." “Cậu xem tôi như của lạ sao?” Dung Tư Thành nói. “Tôi biết, anh là nam thích nam
Lục Việt Anh cười nhìn Tô Kiệm: “Bớt ở cùng với tổng giám đốc của các cậu đi, anh ta không sao đâu, cậu cũng không lo lắng sau này không tìm được bạn gái sao?"
Tô kiệm cười nói: "Anh Lục, chúng tôi cũng giống như anh, giới tính nam thích nữ!"
Dung Tư Thành liếc anh ta một cái: "Ai giống cậu ta?
Chúng ta mất chất, cậu ta mất lượng" Lục Việt Anh gật đầu: "Ừ, lượng của tôi từ thành Nam xếp hàng đến thành Bắc, chất của anh còn chưa thấy tăm hơi."
Dung Tư Thành ký vào văn bản cuối cùng và đưa nó cho Tô Kiệm.
Tô Kiệm cầm tài liệu và rời đi.
Dung Tư Thành tựa lưng vào ghế thư thái, chỉ cười nhìn anh ta.
Khóe miệng Lục Việt Anh không tự chủ được giật giật, bất ngờ nói: "Anh có thể bình thường một chút được không?"
Dung Tư Thành nói: "Loại người giống như chim, thú đi bằng nửa thân dưới như cậu thì không hiểu được đâu!" Lục Việt Anh bị anh chọc cười: "Anh không phải là chim, thú có năng lực chỉ dùng nửa thân trên chứ không dùng nửa thân dưới.
Dung Tư Thành lười biếng dựa lưng vào ghế, rút một điều thuốc trong hộp thuốc ra châm lửa, từ từ hút thuốc. Giọng điệu anh cáu kỉnh nói: "Tôi chỉ sợ bẩn, không giống cậu ăn cả thịt lần rau!" Lục Việt Anh nhìn thấy anh hôm nay tâm tình thật tốt: "Thế thì sao? Tôi thiếu máu không được hả? "
Dung Tư Thành trả lời: "Tôi biết, cậu thích đồ đã qua sử dụng!" “Không phải anh cũng thích vậy đó sao?" Lục Việt Anh trừng mắt nhìn anh. "Cậu nói ai vậy?" "Mộ Yến Lê đó."
Dung Tư Thành cho anh ta một cái nhìn trống rỗng dữ dội và nói một cách tự hào: "Cô ấy không phải là đồ qua sử dụng!".
Lần đầu tiên cô là thuộc về anh!
Lục Việt Anh cong môi: "Cô ấy còn có một đứa con lẽ nào là nhận nuôi sao?"
Dung Tư Thành muốn đánh chết anh ta: "Cậu có thể chuyển sang làm paparazi rồi đấy, toàn nói chuyện trời dat!"
Lục Việt Anh chỉ vào anh: “Chậc chậc, bảo vệ như vậy, còn nói không thích cô ấy. Nếu không thích anh lại vì cô ấy mà đánh La Bằng sao? Không thích cô ấy, anh áp chế Cảnh Mai Chi làm gì? "
Dung Tư Thành vui nhộn nói: "Vậy thì có thể nói lên điều gì? Hai chị em đó nên bị dạy dỗ một phen!"
Lục Việt Anh nói: "La Bằng mất đi nửa mạng cũng đúng đi? Tuy rằng anh ta cùng chúng ta không quen thuộc, nhưng rốt cuộc ở cùng nhau lớn lên, như vậy có phải hơi quá đáng không?"
Dung Tư Thành hít một điều thuốc, vẻ mặt gay gắt: "Đó là tôi đã niệm tình cùng nhau trưởng thành rồi." "Xảy ra chuyện gì? Nói đi, tôi nghe nói anh ta đang theo đuổi Mộ Yến Lê?" Lục Việt Anh cũng nghe được những gì Tần Dương
Đức nói, nhưng dựa theo sự hiểu biết của anh ta đối với
Dung Tư Thành, không thể chỉ có chuyện như vậy. Cho nên hôm nay anh ta đặc biệt đến đây.
Nét mặt của Dung Tư Thành rất xấu: "Anh ta dẫn mấy người đến nhà người ta, còn truy đuổi người ta đến tận giường mà gọi là theo đuổi à?"
Lục Việt Anh sửng sốt một chút, sau đó nói: "La Bằng có gan lớn như vậy sao?"
Dung Tư Thành khịt mũi: "Anh ta không không phải người có can đảm làm chuyện đó?"
Lục Việt Anh nhíu mày: "Ý anh là Cảnh Mai Chi?"
Dung Tư Thành không tỏ rõ ý kiến, Lục Việt Anh nói: "Cũng không còn cách nào, ai bảo cô ta thích anh như thế. Anh trước mặt mọi người làm cô ta mất thể diện, cô ta nhất định muốn đổ lỗi này trên người Mộ Yến Lệ" "Cô ta thích tôi liền muốn hạ thủ với người bên cạnh tôi, logic gì vậy?"
Lục Việt Anh trêu ghẹo nói: "Ừ ừ, còn nói không có cảm giác gì, không có cảm giác gì có thể tức giận thành dáng vẻ này sao?" Dung Tư Thành nói: "Một đám không đầu óc cử nhằm vào cô ấy, đây là đánh vào mặt của ai đây?"
Lục Việt Anh nhất định ép buộc anh hiện nguyên hình, nhướng mày nói: "Chỉ đơn thuần cảm thấy động đến mặt mũi minhf? Không có ý gì khác sao?"
Dung Tư Thành liếc mắt một cái xấu xa liếc nhìn anh ta: "Cậu không có chuyện gì phải làm à? Đến đây làm tôi châm công việc của tôi?"
Lục Việt Anh nói: "Tôi là đang hỏi, nếu anh không thích người đó, tôi liền theo đuổi người ta."