Mục lục
MỘT THAI BA BẢO BỐI: MẸ TÔI LÀ CƯỜNG NỮ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ ngoài cửa sửng sốt một lát, lùi về sau một bước nhìn số phòng: “Cô là cô Mộ



à?"



“Vâng. Chị là ai vậy?”



Dụng Liên Á lập tức nhiệt tình: "À à, tôi là mẹ của Lâm Hà Vinh, thằng bé kêu tôi tới đây đón cô, chẳng qua tôi không ngờ cô lại trẻ tuổi đến thế. Ừm... Lâm Hà Vinh đã nói với cô rồi đúng không? Ông cụ nhà tôi bị ốm, thằng bé kêu tôi tới tìm cô”.



Mộ Yên Lệ cũng cười nói: "Chào dì. Lâm Hà Vinh đã nói với tôi rồi, mời dì vào.”



Mộ Gia Hạo bóp trán. Xưng hô kiểu gì vậy? Chẳng lẽ mẹ của Lâm Hà Vinh không phải cùng lứa với mẹ mình sao? Kêu là gì? Mẹ mình còn hồ đồ hơn cả mình.



Mộ Yến Lệ nào biết thằng oắt con đang cười nhạo mình, còn nhiệt tình mời khách vào nhà.



“Dì có uống trà không ạ?”



Dung Liên Á vội xua tay: “Không cần không cần, cô Mộ đừng vội, nếu cô đã chuẩn bị sẵn. sàng thì chúng ta lên đường thôi.”



Mộ Yến Lệ đáp lời: “Vâng, vậy thì dì chờ tôi một chút.” Nói rồi, cô đi vào phòng, lát sau xách một ba lô màu đen bước ra.



“Chúng ta đi thôi. Cứu người như cứu hỏa”



“Ừ ừ ừ, chúng ta đi ngay thôi” Dụng Liên Á nói rồi trực tiếp đi ra ngoài. Hai vệ sĩ cẩn thận muốn xách ba lô giúp Mộ Yến Lệ. Mộ Yên Lệ khách khí trả lời: “Không cần không cần, tôi tự làm là được”.



Nói rồi, cô đi theo Dụng Liên Á ra ngoài, bước lên một chiếc Bugatti Veyron màu đen, chạy đến nhà họ Dung.



Tập đoàn Dung thị.



Dung Tư Thành nhìn chằm chằm dữ liệu thiệt hại 150 tỷ trên máy tính, cùng với bốn chữ kiêu ngạo trên màn hình: Không biết hối cải.



Anh không hề có ý định báo cảnh sát, ngược lại càng ngày càng thưởng thức cao thủ này. Anh cảm thấy người này đã rất nhẹ tay. Cậu ta không thực sự muốn mình tổn thất cái gì, có lẽ là... mình đã vô tình đắc tội cậu ta nên mới bị cảnh cáo.



Nhưng anh đã đắc tội cậu ta khi nào? Xảy ra hai lần trong một ngày, hơn nữa buổi tối lại công kích vào lúc hơn mười một giờ đêm, lúc đó anh còn đang ở trong phòng đấu giá, có thể đắc tội ai?



Anh chậm rãi cau mày. Chẳng lẽ là cô gái đó? Hình như đúng là thế thật. Sau khi anh đuổi cô gái đó ra công ty, hệ thống tường lửa của công ty mới bị xâm nhập, tối qua anh đọ giá với cô gái



đó, hệ thống tường lửa của công ty anh lại bị tấn công.



Cho nên... cô ta chẳng những là kẻ trộm, còn là cao thủ máy tính? Nhưng nếu cô ta có bản lĩnh này thì sao còn phải ăn trộm di động?



Lúc này, một cuộc điện thoại đánh thức anh. Anh liếc nhìn màn hình, là Tô Định, gần đây anh ta phụ trách theo dõi tình huống của ông cụ.



“Sếp Dung, cô cả dẫn một cô gái tới nhà chính, nói là muốn khám bệnh cho cụ nhà. Anh có muốn về xem thử không?”



Dung Tư Thành cau mày. Hiện giờ ông cụ đã rất suy yếu, không thể bị giày vò.



“Tạm thời ngăn cản họ, tôi sẽ về nhà ngay”



Nhà họ Dung lúc này đã rổi thành một nùi. Ông cụ lại lên cơn, huyết áp dâng cao, điều này chứng tỏ sẽ bị xuất huyết não bất cứ lúc nào, hơn nữa đã hôn mê suốt một tuần, mọi người đều sốt ruột vô cùng, nhưng không ai dám quyết định làm phẫu thuật. Chung quy ông cụ đã hơn tám mươi tuổi, ai có thể bảo đảm ông ấy sẽ an toàn trên bàn phẫu thuật?



“Để tôi thử đi. Mặc dù phẫu thuật rất nguy hiểm, nhưng dù sao cũng tốt hơn là chờ chết” Dung Uyển Nga nói. Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ với Dung Tư Thành, tiến sĩ y học, hiện giờ làm việc trong khoa não của bệnh viện Cẩm Chướng, làm người rất kiêu ngạo, rất muốn thể hiện bản thân trước mặt các thành viên trong gia tộc.



Sau khi cô ta dứt lời, các trưởng bối đều lộ vẻ do dự. đúng lúc này, Dung Tư Thành cũng dẫn Mộ Yến Lệ đi tới: “Dung Uyển Nga, em chờ một lát, để cô Mộ khám thử đã”



Dung Uyển Nga bỗng bị ngăn cản, sắc mặt rất không vui. Không ngờ chị cả lại nghi ngờ y thuật của mình, kêu để một người ngoài khám trước? Cô ta nghi ngờ nhìn Mộ Yến Lệ, khi thấy cô còn dắt theo một đứa trẻ, cô ta lập tức khinh thường. Một bà nội trợ mà còn dám giành thể hiện với mình!



“Chị cả, chị tìm đâu ra người phụ nữ này vậy? Còn dắt theo một thằng nhóc nữa chứ! Cô ta mà có thể chữa khỏi cho ông nội hả?”



Sắc mặt Mộ Yến Lệ thay đổi, Dụng Liên Á nóng nảy: “Dung Uyển Nga! Đây là cô Mộ, Lâm Hà Vinh nói cô ấy rất giỏi, từng chữa bệnh cho rất nhiều người! Hơn nữa vừa rồi cô Mộ cũng nói cô ấy không cần phẫu thuật cũng có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội! Em để cô ấy khám trước đã!”



Dung Uyển Nga cười khẩy, ánh mắt khinh miệt, nói chuyện cũng ngang ngược hơn: “Khám thử? Mạng sống của ông nội mà lôi ra để đùa giỡn được à? Em là tiến sĩ khoa y, chuyên gia khoa não mà còn không dám khẳng định sẽ chữa khỏi bệnh cho ông nội, chị tìm tới một người phụ nữ không rõ lai lịch thế này, lỡ xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”



Dung Liên Á ngẩn người, nhất thời bó tay bó chân.



Nghe vậy, Mộ Yến Lệ cảm thấy rất buồn cười: “Chính cô không dám chắc đó là vì năng lực của cô chưa đủ. Đừng tưởng rằng người khác đều cùng một trục hoành với cô.”



Nói rồi, cố lướt qua Dung Uyển Nga, nhìn ông cụ nằm trên giường. Lớn tuổi thế này mà còn muốn phẫu thuật, đúng là suy nghĩ viển vông.



Dung Uyển Nga tức giận ngăn cản cô: “Cô đứng lại đó cho tôi! Cố định làm gì hả? Lỡ xảy ra chuyện gì cô có gánh vác trách nhiệm nổi không?”



Mộ Yến Lệ lạnh lùng nhìn cô ta: “Nếu cô thật sự đau lòng ông nội cô thì không nên ngăn cản. tôi”.



"Ông ấy là ông nội của tôi, tôi có quyền nghi ngờ cô! Lấy giấy chứng nhận hành nghề y ra đây cho tôi xem! Hơn nữa cô từng đi làm ở đâu, đã chữa bệnh cho những ai, đều báo cáo hết ra để tôi điều tra. Nếu có thực sự lợi hại thì tôi sẽ cho cổ chữa bệnh”.



Cùng lúc đó, Dung Tư Thành đã tới nơi. Trợ lý Tô Định vội nghênh đón: “Sếp Dung, ngài đã tới rồi, cô cả và cô tư đều sắp đánh nhau”



Dung Tư Thành không lên tiếng, chẳng qua bước chân càng rộng hơn, vừa vào nhà đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng khinh miệt: “Ha, cô thú vị quá nhỉ? Muốn tra hộ khẩu hả? Tôi nể mặt Lâm Hà Vinh nên mới tới đây, không thì tôi việc gì phải nằng nặc đòi cứu người? Nếu các người không cần thì tôi! Nhưng đừng trách tôi không nhắc các người, tình hình của ông cụ không thể kéo dài được lâu đầu, các người tự xem rồi làm đi!”



Dung Tư Thành nhíu mày. Giọng nói này chẳng phải là của tên ăn cắp kia sao? Tại sao cô ta lại ở đây? Anh vội vàng đi vào trong phòng, lại nghe thấy giọng nói giận dữ của Dung Uyển Nga: “Cô ăn nói kiểu gì vậy hả? Cô đang rủa ông nội tôi chết hả? Người đâu! Đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!”.



Nghe vậy, đảm vệ sĩ muốn tiến lên bắt người.



“Dừng tay!”



Dung Tư Thành quát lên, cả căn phòng lập tức yên tĩnh. Mộ Yến Lệ và mọi người quay đầu lại, thấy Dung Tư Thành, khóe mắt của cô đều co giật.



Tại sao người đàn ông này lại ở đây? Chẳng lẽ đây là nhà anh ta?



Mẹ nó, cô thật xui xẻo!.



Thấy Dung Tư Thành, Dung Uyển Nga vội đi tới: “Anh cả, anh về đúng lúc lắm! Chị cả không biết tìm đâu ra một người phụ nữ như thế này, khăng khăng đòi chữa bệnh cho ông nội! Cô ta ăn nói ngang ngược, thái độ kiêu ngạo, vừa rồi còn nguyền rủa ông nội chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK