Mộ Gia Hạo nhìn anh lông mày nhỏ nhướng mày: "Nghe nói mấy năm trước chú vẫn luôn tìm kiếm một người phụ nữ?" Dung Tư Thành ngạc nhiên: "Những điều này cháu đều biết sao?" “Điều này không hẳn là không tra được đúng không?”
Mộ Gia Hạo có chút ghét bỏ nói.
Dung Tư Thành nghi ngờ hỏi: "Cháu đã tra rồi sao?" Mộ Gia Hạo liếc nhìn anh: "Chú có biết cháu đã tốn bao nhiêu sức lực mới khiến mẹ cháu về nước, rồi vào Tập đoàn Dung thị không? Chú có biết chú đã lãng phí bao nhiêu kế hoạch của cháu không?"
Có thể tưởng tượng một chút, một đứa trẻ sáu bảy tuổi đang ngồi trước mặt bạn nói với bạn những chuyện sởn gai ốc như vậy là cảm giác gì?
Dung Tư Thành cảm thấy cơ thể yếu đi một cách khó hiểu, tim đập thình thịch như thể vừa kết thúc một môn thể thao mạo hiểm, dường như đã có sẵn một câu trả lời, nhưng anh cảm thấy có gì đó không hợp lý. "Ý của cháu là gì?"
Mộ Gia Hạo cười ranh mãnh: "Chủ đồng ý với cháu mấy điều kiện cháu liền nói cho chú!"
Dung Tư Thành gật đầu: "Cháu nói đi."
Mộ Gia Hạo nhìn anh ngữ khí trịnh trọng: "Cuộc trò chuyện hôm nay của chúng ta không thể để mẹ cháu biết được, đương nhiên cũng không thể để người khác biết được."
Dung Tư Thành gật đầu: "Được!"
Mộ Gia Hạo lại nói: "Còn nữa, chú không được bắt nạt mẹ cháu, nếu không cháu sẽ trả thù cho mẹ cháu"
Dung Tư Thành cứ nhìn chằm chằm vào Mộ Gia Hạo, tần số nhịp tim của anh không ngừng tăng lên, anh có vẻ hiểu nhưng lại có vẻ như không hiểu. "Chú đồng ý, cháu tiếp tục đi." Mộ Gia Hạo cảm thấy việc tra tấn cha mình cũng gần xong rồi, chỉ đơn giản là không đi vòng vo với ông ấy nữa: "Mẹ cháu... chính là người phụ nữ mà chú tìm kiếm lúc
Bùm!
Thời điểm Dung Tư Thành nghe được tin tức như sấm đánh bên tai, bóng dáng khẽ đung đưa, ánh mắt kinh ngạc nhìn Mộ Gia Hạo ở phía đối diện.
Rõ ràng trong lòng anh có nghi ngờ, nhưng khi nghe được câu trả lời như vậy, anh vẫn là kinh ngạc không nói nên lời.
Anh muốn hỏi, vậy thằng bé có phải chính là con của anh hay không. Anh muốn hỏi thằng bé làm thế nào mà tìm được anh, nhưng thực tế một câu anh cũng đều không hỏi nổi.
Từ trước đến nay anh chưa từng thất thường như vậy, hay là trước mặt một đứa trẻ. đó."
Mộ Gia Hạo nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: "Mặc dù cháu là con của mẹ và chủ nhưng chủ không thể giành quyền nuôi dưỡng cháu với mẹ được, cháu cũng sẽ không chọn chú. Mẹ cháu cũng không biết cháu là con của chú, tốt nhất là chủ cũng đừng nhắc đến, nếu không hậu quả chú tự chịu trách nhiệm! Chú không thể miễn cưỡng mẹ cháu, phải để mẹ cháu cam tâm tình nguyện thích chủ mới được. Còn nữa, nếu chủ muốn theo đuổi mẹ cháu liền đoạn tuyệt quan hệ với người phụ nữ khác, mẹ cháu đã từng chịu tổn thương nên có chút khó theo đuổi, chú nên kiên trì một chút." Dung Tư Thành có chút kích động, mũi chua xót lấy tay che mặt, rất lâu sau vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Thực sự không muốn trở nên ngớ ngẩn như vậy trước mặt một đứa trẻ, nhưng sự bất ngờ quá lớn khiến anh có chút không biết phải làm thế nào.
Mộ Yến Lệ thực sự là người phụ nữ trong đêm đó, và cậu nhóc thông minh, nghịch ngợm trước mặt anh là con trai của anh.
Anh nằm mơ cũng không nghĩ rằng người phụ nữ bản thân mình thích chính là người phụ nữ anh đang vất vả tìm kiếm.
Rất lâu rồi...
Anh vươn tay xoa đầu Mộ Gia Hạo: "Yên tâm đi, chú sẽ không làm tổn thương cô ấy, đáng lẽ cháu nên nói sớm cho chú biết!"
Mộ Gia Hạo bĩu môi: "Cháu cũng muốn biết thêm về chú chứ, cháu muốn xem chủ có xứng với mẹ cháu hay không"
Dung Tư Thành cười và hỏi: "Bây giờ thế nào? Cảm thấy chú có xứng không?" "Miễn cưỡng chấp nhận được!"
Dung Tư Thành nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Mộ Gia Hạo, trong lòng rất vui: "Cháu giống y chang mẹ cháu vậy!"
Mộ Gia Hạo nhìn khỏe môi không tự chủ được của Dung Tư Thành lên tiếng nhắc nhở anh: "Chú đừng doạ mẹ cháu sợ, vẫn nên là dùng phương pháp thuận theo tự nhiên của chú đi, cháu chỉ bảo chủ phòng ngừa trước thôi. Suy cho cùng cháu sẽ ưu tiên cha ruột của mình, nhưng nếu chú biểu hiện không tốt cháu cũng không ngại để mẹ cháu đi tìm cha dượng cho cháu đâu!"