Rốt cuộc Lục Việt Anh cũng không nhịn được cưới, anh nói ra lời thật lòng: "Anh coi lại cái lòng dạ hẹp hồi của anh kìa, thế mà lại bảo là không thích, mới thế anh đã "lộ ra nguyên hình rồi! 2
Dung Tư Thành không nói dối, chỉ thản nhiên nói: "Biết người ta có cần anh hay không?"
Lục Việt Anh cũng không để bụng chuyện anh chế nhạo, nhiều chuyện nói: "Haiz, thích ghế chưa, không ngại đi làm cha dượng cho người ta luôn à?”
Cha dượng cái gì? Là cha ruột cơ mà. Trong lòng Dung Tư Thành tuy có khó chịu nhưng không tỏ vẻ ra ngoài mặt "Bảo mấy người kia đừng đi gây sự với cô ấy, nếu không thì đừng trách tôi không niệm tình xưa
Lục Việt Anh lắc đầu tấm tắc: "Chân tình là đây chứ còn gì nữa, kể tôi nghe một chút xem tình cảm phát triển đến đoạn nào rồi? Lên giường chưa?"
Dung Tư Thành nhíu mày: "Cậu nghĩ tôi giống cậu chắc?
Lục Việt Anh cũng không so đó với anh: "Được rồi, là lỗi của tôi. Là do tôi đánh giá anh quá cao. Thế hôn rồi chứ?"
Dung Tư Thành im lặng.
Lục Việt Anh nghiên cứu, dò xét nhìn anh, hỏi: "Ôm chưa? Nắm tay thì sao?"
Dung Tư Thành vẫn không nói lời nào.
Lục Việt Anh dựa người ra sau: "Con bà nó! Ông anh, anh dùng lý trí để yêu đương à?” Dung Tư Thành hung dữ liếc anh ta một cái: "Cậu cho là cô ấy giống với mấy cô gái kia của cậu à?
Lục Việt Anh than thở hồi lâu rồi lắc đầu tiếc nuối: "Tôi đánh giá anh quá cao rồi!" Sau đó anh ta lại ủ rũ: "Sao rồi? Có cần tôi chỉ cho anh chút chút không? Nếu bàn về giao tiếp với phụ nữ thì anh phải kêu tôi bằng ông nội đấy!" Dung Tư Thành chê bai nhìn anh ta: "Mấy cái kinh nghiệm cẩu thả của cậu ấy à?"
Lục Việt Anh khẽ cười, nói: "Anh hỏi làm gì? Mục đích là theo đuổi cô ấy đấy, anh cứ nói là anh có cần hay không đi đã!" "Có!" Dung Tư Thành bất đắc dĩ trả lời một câu.
Lục Việt Anh nở nụ cười, hiếm khi thấy được dáng vẻ ngoan ngoãn của Dung Tư Thành. "Mộ Yến Lệ là tuýp phụ nữ độc lập, có cá tính, không coi trọng tiền bạc, không phụ thuộc vào đàn ông, hơn nữa lại còn thông minh. Muốn theo đuổi người như thế khá là khó!"
Dung Tư Thành nghe thấy anh ta khen ngợi, anh không khỏi thầm hài lòng nhưng ngoài miệng lại chê bai: "Nói vào trọng điểm"
Lục Việt Anh "bình chân như vại" nói: "Vui lòng trả tiền để nghe nội dung tiếp theo!"
Dung Tư Thành trừng mắt nhìn anh ta: "Cậu có tin là tôi đá cậu ra ngoài không?"
Lục Việt Anh bật cười: "Cô ấy thuộc kiểu phụ nữ lạnh lùng. Trong tình huống bình thường sẽ không dễ dàng động lòng. Tuy nhiên, anh có thể ra tay với những người bên cạnh cô ấy, ví dụ như con trai của cô ấy. Không cần biết là có phải con ruột hay không, nhưng mà mối quan hệ nho nhỏ này làm ít mà lợi nhiều."
Dung Tư Thành nói: "Cái này còn cần cậu nói!"
Lục Việt Anh không vui, tặc lưỡi nói: "Hóa ra là vẫn chưa đến mức "cây mục không thể đẽo", giờ tôi sẽ nói cho anh một chút điều thực tiễn hơn nhé. Mỗi người phụ nữ khác nhau sẽ có những cách ứng xử khác nhau. Người phụ nữ giống như Mộ Yến Lệ sẽ có lòng đề phòng rất nặng, hơn nữa lại không hay lộ ra cảm xúc. Nhìn rộng ra, cô ấy giống anh ở chỗ là đối với những kẻ gian, cô ấy không muốn thỏa hiệp vì lợi ích chung, không rút lui bỏ qua lựa chọn tốt nhất để lấy lựa chọn kém hơn. Đối với những người như thế này, anh không thể "lấy cứng đối cứng" mà chỉ có thể đi từ từ, đi chậm mà chắc.
Đương nhiên anh cũng không nên cứ dùng mãi "hội chứng ếch luộc" được, lúc cần thiết thì anh cũng cần phải xài chút thủ đoạn trêu chọc cô ấy. Nếu muốn gần gũi với cô ấy thì cũng đòi hỏi anh phải nắm bắt được sức nóng, cho dù anh có “sàm sỡ” cô ấy tỉ tỉ thì cũng đừng để cho cô ấy phản cảm, hiểu chưa?"
Dung Tư Thành nhíu mày, trả lời: "Nói như không?" Lục Việt Anh bất mãn chặc một tiếng, nói: “Chậc, mấy điểm quan trọng không đó! Có nghĩa là tạo mờ ám, mờ ám đó anh có hiểu không? Không được cố ý mà phải làm như kiểu vô tình va phải đấy, có hiểu chưa?"
Dung Tư Thành hít sâu một cái, trước đây anh không thèm coi trọng mấy lời bàn luận của Lục Việt Anh. Bây giờ lại đi học hỏi cái tên không đáng tin này để theo đuổi Mộ Yến Lê. "Thôi được rồi, mấy cái lý lẽ kia của cậu tôi không có xài được."
Chủ yếu là bây giờ anh với Mộ Yến Lệ chưa tới cái bước đó đâu.
Cô ấy cứ luôn miệng ngài Dung, ngài Dung, sao mà mờ ám được?