Mục lục
MỘT THAI BA BẢO BỐI: MẸ TÔI LÀ CƯỜNG NỮ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi cô vừa nói xong, mọi người vẫn cố gắng duy trì phép lịch sự, cố nén ý cười.



Nhưng Mộ Gia Hạo lại không bận tâm nhiều như vậy, cười phụt ra thành tiếng: "Ha ha, mẹ nuôi qua đây ngồi với con."



Lần này Thẩm Hoa Linh công khai di chuyển đến bên cạnh Mộ Gia Hạo, làm cho hai người kia như bị cô lập với mọi người.



Lâm Hà Vinh có chút xấu hổ, nhìn Thẩm Hoa Linh nói: “7 năm qua tôi còn chưa làm cô ghê tởm, sao mới chỉ cùng tôi ăn một bữa cơm đã thấy ghê tởm rồi?” Mộ Yến Lệ lên tiếng giảng hòa: “Được rồi, cái gì mà ghê tởm với không ghê tởm, mau gọi đồ ăn đi!”



Thẩm Hoa Linh cũng không quan tâm đến Lâm Hà Vinh, cầm lấy thực đơn, đưa cho Trình Gia Dật: “Anh xem đi, anh muốn ăn gì thì cứ gọi, tôi mời!”



Trình Gia Dật nhìn vẻ mặt buồn bực của Lâm Hà Vinh, anh ta mỉm cười nhưng không nói gì, chỉ chú tâm gọi món ăn.



Anh ta gọi một món cá kho và đưa thực đơn cho Mộ Yến Lệ: “Cô gọi tiếp đi, mấy năm nay tôi chưa về nước, không biết món nào ngon.”



Mộ Yến Lệ nhận lấy, gọi mấy món Gia Hạo thích ăn.



Sau đó đưa cho Thẩm Hoa Linh.



Thẩm Hoa Linh cũng không quan tâm đến hai người bên cạnh, cô gọi vài món rồi đưa thực đơn cho phục vụ.



Lâm Hà Vinh cũng không thèm để ý, mặt dày lên tiếng, không cho anh ta gọi thì anh ta tự gọi.



Anh ta nhìn người phục vụ đang đi ra ngoài, hét lớn: “Lấy thêm một phần canh sườn cải chua, Hà My thích ăn



Lời này vừa nói ra, thiếu chút nữa làm Thẩm Hoa Linh tức chết.



Nhưng cô không muốn mời mọi người đi ăn một bữa cơm mà lại không được thoải mái mặc dù rất tức giận nhưng cô không nói gì.



Trương Hà My vốn dĩ cũng không vui vẻ gì, nhưng Lâm Hà Vinh biết điều như vậy, cô ta cũng nên tỏ ra mình hiểu chuyện: "Không cần đâu, đã gọi nhiều món như vậy rồi, không ăn hết thì thật là lãng phí. "Không sao đâu, hôm nay có người mời, muốn ăn gì thì cứ gọi” Lâm Hà Vinh khiêu khích nhìn về phía Thẩm Hoa Linh.



Thẩm Hoa Linh đương nhiên không thèm để ý tới anh ta!



Điều này khiến Lâm Hà Vinh giống như bị đấm cho một cái, muốn cãi nhau cũng không được.



Trương Hà My nhíu mày, cô ta ghét nhất là thái độ keo kiệt của Lâm Hà Vinh, cũng không phải là không có tiền, sao mỗi lần ra ngoài đều như thế



Dù nhìn thế nào đi nữa thì cũng thấy anh ta hơi keo kiệt.



Mỗi lần đi mua quần áo, cô phải dùng tất cả thủ đoạn, tổn thời gian với anh ta cả nửa ngày, tính toán chi li với cô từng tí một



Mét!



Nếu cô ta đủ khả năng dụ dỗ được nhiều đàn ông thì cô sẽ đá anh ta ngay lập tức, không phải tốn sức với anh ta!



Cô ta bình tĩnh nhìn và đánh giá Trình Gia Dật, tại sao những người đàn ông xung quanh Mộ Yến Lệ lại tốt như vậy, điều quan trọng nhất là họ vẫn hết lòng vì cô ấy.



Mộ Yến Lệ là người có thể nhìn thấy toàn bộ biểu cảm của Trương Hà My, trong vòng chưa đầy mười phút, Trương Hà My đã nhìn trộm Trình Gia Dật không dưới năm lân.



Động cơ của cô ta rõ ràng như vậy, ngoại trừ Lâm Hà



Vinh, ai cũng có thể nhận ra.



Bao gồm cả Trình Gia Dật, người đang nói chuyện với Mộ Gia Hạo. Tốc độ nấu nướng của nhà hàng rất nhanh, chỉ trong vài phút mà đã dọn ra mười món khác nhau.



Thẩm Hoa Linh rót đầy rượu cho Trình Gia Dật, sau đó nâng ly lên và nói: “Lần này anh trở về nhất định phải ở thêm mấy ngày, chúng tôi sẽ đưa anh đi chơi một vòng, nếu Yến Lệ không rảnh, tôi có thể dẫn anh đi!”



Trình Gia Dật giơ ly rượu lên cụng vào ly của cô, cười nói: “Cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng mọi người đều có công việc, không cần vì tôi mà trì hoãn công việc, lần này tôi về cũng không ở thêm được mấy ngày



Trương Hà My kéo Lâm Hà Vinh lại và nói: “Có thể để



Lâm Hà Vinh đi cùng anh, dạo này Lâm Hà Vinh cũng không bận.



Lâm Hà Vinh lập tức nói thêm: “Đúng vậy, anh muốn đi chơi ở đâu tôi đưa anh đi”



Trình Gia Dật cười nói: “Được rồi, khi nào tôi muốn đi tôi sẽ gọi cho cậu!”



Lâm Hà Vinh tỏ ra nghiêm túc: “Thật sự, nếu năm đó không có anh và Yến Lệ, có lẽ tôi vẫn còn lang thang trên đường phố, lần này anh về nước, tôi nhất định sẽ tiếp đãi anh chu đáo!” “Không cần khách khí như vậy, chúng ta đều không phải là người ngoài!” Trình Gia Dật nói.



Sau đó Mộ Yến Lệ và Lâm Hà Vinh bắt đầu kể về cuộc sống của họ ở nước Mỹ Hoàn. Mộ Yến Lê nhìn Trình Gia Dật nói: “Anh còn nhớ chuyện hô hấp nhân tạo lần đó không?"



Trình Gia Dật suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Chuyện gì nhỉ? Tôi quên mất rồi.”



Mộ Yến Lệ cười nói: “Có một thời gian, Lâm Hà Vinh có cuộc sống rất khốn khó, mắc nợ cho vay nặng lãi và luôn bị người khác thu tiền. Sau đó, cậu ấy hình thành thói quen bỏ chạy khi bị ai đó đuổi theo, có một lần, một người nam nhân nhặt được ví tiền của cậu ấy, muốn trả lại, anh ta vừa chạy theo vừa hét lớn bằng tiếng anh nhưng Lâm Hà Vinh nghe không hiểu, cho là lại bị đòi nợ, nên cậu ấy liều mạng chạy, bỗng nhiên bị ngã xuống đất, cậu ấy cũng rất thông minh, giả vờ bị hôn mê bất tỉnh, kết quả người đang đuổi theo thấy cậu ấy còn thở, lập tức lao tới hô hấp nhân tạo cho cậu ấy, Lâm Hà Vinh sợ tới mức bật dậy tại chỗ, làm cho người nước ngoài đó sợ chết khiếp"



Cô vừa dứt cầu, mọi người đều cười lớn.



Ngay cả Lâm Hà Vinh cũng không nhịn được cười: “Lúc đó tôi nghe không hiểu, cứ nghĩ là bị người ta đòi nợ



Trình Gia Dật cũng cười nói: “Nghĩ lại thì đúng là có chuyện như vậy”



Lâm Hà Vinh cũng không chịu yếu thế, mở miệng kể lại chuyện cũ của Mộ Yến Lê: “Yến Lệ không phải là không có chuyện gì, tôi nhớ rằng có lần cô ấy được một người đàn ông giàu nhất địa phương tỏ tình, người đàn ông giàu có đó muốn có một mối tình lãng mạn, bên ngoài bệnh viện của chúng tôi ngập tràn hoa hồng, bóng bay, xe ngựa và hoa hồng mới được hải, xe ngựa cũng mới tinh, còn có hai chiếc máy bay điều khiển từ xa, kéo hai biểu ngữ, có lẽ ông ta biết Yến Lệ là người nước Nam Dương, cho nên đã viết bằng ngôn ngữ của nước chúng ta, có thể nói là rất có tâm, nhưng dòng chữ đó làm tôi dở khóc dở cười. *



Về trên viết: Khổ vì em, mệt vì em, rơi nước mắt vì em, về dưới viết: Si mê vì em, điên vì em, sẵn sàng vượt ngục vì em: Mộ Yến Lệ, anh yêu em!”



Anh ta vừa nói xong, căn phòng lại ngập tràn trong tiếng cười.



Lâm Hà Vinh tránh cái tát của Mộ Yến Lệ, tiếp tục nói: “Sau đó người đàn ông kia như điên lên, liên tiếp bắt Yến Lệ phải cưới ông ta, Yến Lệ nói như thế nào ông ta cũng không nghe, cuối cùng Yến Lệ phải đấm ông ta một cái, ông ta mới bình tĩnh lại, sau nói thế nào nhỉ? Có phải là ông ta nói sẽ luôn chờ cô phải không?”



Mộ Yến Lệ cười lớn: “Nếu lúc đó tôi không đánh ông ta, không biết bây giờ đã xảy ra chuyện gì rồi?” Lâm Hà Vinh nói: "Không biết bây giờ ông ta sao rồi? Đã tìm được bạn gái chưa?”



Trình Gia Dật cũng cười: “Không biết nữa, sau đó không còn thấy ông ta xuất hiện ở bệnh viện nữa.



Nói về chuyện quá khứ, mọi người đều rất vui vẻ, sau đó lại nói về chuyện của Trình Gia Dật.



Lâm Hà Vinh cười nói: “Tôi đoán là do anh Gia Dật tặng, ngoài anh thì không có ai có thể làm được việc đó, tôi nghĩ đó đều là kim cương thật!”



Mộ Yến Lệ tối sầm mặt mũi: “Còn nói nữa, tối đó tôi có một giấc mơ là tôi bị trộm, chuyện này làm cho tôi sợ đến mức liều mạng đeo dép lê đuổi theo, nhưng đuổi thế nào cũng không kịp, đuổi tới mức bị rớt mất một chiếc dép, sau khi tôi tỉnh lại, phát hiện tôi đang ngủ trên sô pha, lại còn đang đi dép lê, bị rớt chỉ còn một chiếc



Nếu người đàn ông này là của cô, cô đảm bảo sau này tuyệt đối không đứng núi này trông núi nọ. Lâm Hà Vinh đối với cô cũng rất tốt, nhưng anh ta lại rất keo kiệt.



Lúc cô ta đang trầm tư, thấy Thẩm Hoa Linh chuẩn bị ra khỏi phòng, cô ta mỉm cười, còn đang sợ không có chỗ nào để xả giận,



Cô ta nhẹ nhàng nói với Lâm Hà Vinh một câu: “Anh Lâm, tôi đi vào nhà vệ sinh một lát

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK