Mục lục
MỘT THAI BA BẢO BỐI: MẸ TÔI LÀ CƯỜNG NỮ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Tư Thành cảm thấy buồn cười khi nhìn dáng vẻ của cô, tại sao mới nói từ alo thì đã kết thúc cuộc gọi rồi: “Sao vậy?”



Mộ Yến Lệ nói không nên lời: “Lâm Hà Vinh đã đưa thằng bé đến thăm ông nội của anh rồi.”



Dung Tư Thành lại khá vui mừng: “Ông nội rất thích Gia



Hạo, cô yên tâm đi, cậu bé sẽ không sao đâu.”



Mộ Yến Lệ nói: “Tôi biết” Cô chỉ cảm thấy có chút khó xử, suy cho cùng thì cũng không thân quen gì với người ta lắm, tự dưng không có gì lại chạy đến nhà chính của người ta thì còn coi là gì? Nhưng lúc này đã ngoài tầm với, người cũng đã đi rồi thì cô còn có thể có cách gì nữa chứ?



Cô khách sáo nói với Dung Tư Thành: “Vậy thì tôi đến studio trước, ngài Dung anh cho tôi xuống ở chỗ có thể bắt xe là được rồi."



Dung Tư Thành cũng không biết tâm lý mình như thế nào, chính là không muốn chia xa với cô, anh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hôm nay tôi không bận, hay là hôm nay cô dọn đi luôn đi!” “Hôm nay dọn vào à?” Mộ Yến Lệ vô cùng kinh ngạc. “Ừm, tìm công ty chuyển nhà, dọn nhà xong thì tôi cùng cô đến nhà chính đón thằng bé.



Dung Tư Thành làm việc xưa giờ cũng không dây dưa không dứt khoát, liền lập tức gọi điện tìm công ty chuyển nhà.



Mộ Yến Lệ vừa về nước vốn không có nhiều đồ, cộng với việc đã nhờ đến một công ty chuyển nhà, không cần phải cả hai người ra tay thì đã nhanh chóng dọn xong trong vòng chưa đến hai tiếng đồng hồ.



Sau khi đến bán đảo Hà Liên, Mộ Yến Lệ giống như là đang nằm mơ vậy khi nhìn thấy căn phòng rộng hơn gấp đôi so với cái ban đầu. “Tôi nghe nói căn nhà này có vô định giả, hoàn toàn không có nhà trống, làm thế nào anh tìm được vậy?”



Dung Tư Thành bật cười: “Thuộc quyền của tập đoàn



Dung thị” Mộ Yến Lệ chợt hiểu ra, thảo nào anh có thể tìm được nguồn nhà nhanh như vậy. “Vậy thì tôi thực sự không thể ở không công, nói đùa quy nói đùa, không công không thể lĩnh thưởng. Tôi không thể nhận sự ân huệ lớn như vậy của anh được!”



Dung Tư Thành nhìn lấy cô và mạnh mẽ nói: “Cho cô ở thì cô cứ ở đi, không giống cô một chút nào cả.



Mộ Yến Lệ bĩu môi: “Tôi như thế nào?”



Dung Tư Thành nhàn nhạt nói: “Chặt chém tôi một trăm năm mươi tỷ cũng không chớp mắt, vì để tranh luận với tôi mà khiến cho một tỷ rưỡi tăng vọt lên hơn ba trăm tỷ, bây giờ lại dài dòng rề rà chỉ vì một căn nhà!”



Mộ Yến Lệ lạnh lùng liếc nhìn anh: “Anh cũng nói tôi nhân phẩm không tốt, làm ra những gì không bình thường?”



Sắc mặt của Dung Tư Thành khẽ cứng đờ: “Ừm, vì vậy cô cứ giữ lấy tính cách của cô là được rồi, căn nhà này coi như là tôi đền bù cho cô.



Mộ Yến Lệ cúi đầu trầm ngâm nói: “Lẽ nào tôi không nên khiến cho anh mãi luôn chịu sự khiển trách của lương tâm sao?”



Dung Tư Thành nói: “Tôi cảm thấy hiện nay vẫn tốt hơn, dùng cách này để đổi lấy việc tối đa hoá lợi ích. Mộ Yến Lệ: “Được rồi!”



Chà, cô vẫn khá dễ dàng thuyết phục!



Dung Tư Thành mỉm cười: “Bây giờ làm gì nào? Đi đón bé con?” Mộ Yến Lệ nhìn lấy anh, bỗng nhiên cảm thấy Dung Tư Thành không phải là loại người lạnh lùng kiêu ngạo khó tiếp cận.



Cô cười và nói: “Được, sau đó trở về đi mua đồ ăn. Nếu ngài Dung không chế thì qua đây ăn cơm, ăn mừng tôi dọn sang nhà mới!”



Theo phong tục của bên họ thì sau khi dọn nhà mới thì sẽ ăn cơm ở nhà mới, vì vậy cô không thể ra ngoài ăn. “Cô biết nấu sao?” Dung Tư Thành lộ vẻ nghi ngờ.



Mộ Yến Lệ cảm thấy Dung Tư Thành đang cười nhạo mình, không vui vẻ và chậc một tiếng: “Tôi chỉ không biết nhiều thôi chứ không phải không biết gì, nếu không thì con trai của tôi làm sao lại lớn như vậy chứ?”



Dụng Tư Thành không khỏi bật cười: “Không phải do đảm bạn nuôi lớn cậu bé sao?”



Mộ Yến Lệ tức giận đến mỉm cười: "Anh nghe nó nói, anh yên tâm, tôi sẽ tìm giúp anh người biết nấu ăn.”



Sau đó, cô lấy điện thoại ra và gọi cho Thẩm Hoa Linh: “Hoa Linh, tớ đã dọn sang nhà mới rồi. Âm thanh kinh ngạc của Thẩm Hoa Linh vang lên: “Cậu dọn nhà ư? Đã dọn đi đâu rồi?” “Bán đảo Hà Liên.



Thẩm Hoa Linh càng lớn tiếng hơn: “Á! Được đấy người chị em, đổi sang khu dân cư cao cấp rồi, vậy thì một tháng tốn ít nhất cũng phải hơn một trăm năm mươi triệu nhỉ? Có phải là Lâm Hà Vinh xúi bậy cậu không?” “Tớ không thể tự mình nghĩ thông sao? Cậu tới đây sớm để ăn mừng tân gia tớ đi!”



Giọng nói trong điện thoại rõ ràng mang vẻ cảnh giác: “Phải chăng cậu lại muốn tớ đến để nấu ăn cho cậu?” “Tớ chỉ là cho cậu cơ hội thể hiện tài năng nấu nướng” “Thôi đi! Mau chóng thành thật khai ra, có phải còn có người quan trọng gì ở đấy nên cậu mới không dám xuống bếp không?”



Mộ Yến Lệ nói không nên lời, cái tên này không thể nhỏ tiếng một chút sao?



Cô cầm lấy điện thoại và đi ra xa hơn một chút, hạ thấp giọng đi rất nhiều: “Tớ cũng không phải không biết nấu, cậu cũng chỉ nhỉnh hơn tớ một chút thôi được không?



Tớ đi mua đồ trước, cậu đến đây trước sau giờ là được rồi. Sau đó, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội lên tiếng thì ngắt máy ngang.



Nếu để cho đứa này tiếp tục nói thì mặt mũi của cô không cần phải giữ nữa.



Dung Tư Thành nhìn cô, khoé miệng vẫn luôn giữ lấy nụ cười, hoá ra cô lén lút là vì chuyện này. “Đi thôi, chúng ta đến đón thằng bé trước!” Mộ Yến Lệ nói.



Cả hai người đã nhanh chóng đến nhà chính. Khi những người hầu nhìn thấy họ thì cũng lễ phép chào hỏi: “Cậu cả, bác sĩ Mộ *



Mộ Yến Lệ mỉm cười gật đầu đáp lại và cùng Dung Tư Thành bước vào trong nhà. Đợi sau khi bước vào mới phát hiện, ở trên sofa ngoài ông cụ, Lâm Hà Vinh và Mộ Gia Hạo ra thì còn có một cô gái, trông có vẻ hơn hai mươi tuổi. Cô gái đó đang mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, bao trọn lấy thân hình tinh xảo, một mái tóc dài chấm vai, làm tôn thêm khuôn mặt nhỏ trắng nõn mịn màng. Đôi mắt to ngây thơ trong sáng, khi nhìn thấy họ bước vào thì vội vàng từ trên sofa đứng dậy, rồi cười khúc khích đi tới khoác lấy vai của Dung Tư Thành: “Anh Tư Thành! Ông nội quả nhiên không gạt em, anh đúng là sẽ đến đây mỗi ngày mà!”



Dung Tư Thành khẽ cau mày: “Tại sao cô lại đến đây?” “Em đến đây thăm ông nội.” Lương Tử Huyên nói: “Vừa nãy em mới cùng ông nội nhắc đến anh.



Nhưng Mộ Gia Hạo lại tối sầm cái khuôn mặt nhỏ lại, ánh mắt rơi vào cánh tay đang khoác lấy Dung Tư Thành của Lương Tử Huyên, cậu bé vượt qua Dung Tư Thành và trực tiếp chạy đến phía Mộ Yến Lệ. “Mẹ



Mộ Yến Lệ cũng có chút kinh ngạc, Dung Tư Thành đang đứng ở trước mặt cô, theo bình thường mà nói, đứa trẻ này thường khi nhìn thấy Dung Tư Thành thì sẽ gần gũi hơn so với nhìn thấy cô. Hôm nay lại có thể không nói chuyện với Dung Tư Thành?



Cô xoa nhẹ vào cái đầu nhỏ của cậu: “Con có nghịch ngợm không đấy?” “Không ạ, con kể chuyện cho ông cố nghe và ông cố rất vui đấy ạ.” Mộ Gia Hạo nói.



Ông cụ cũng cười ha hả chào hỏi với Mộ Yến Lệ: “Yến Lệ, qua đây ngồi, Gia Hạo nói với ông rằng ma ốm cũng sợ người lợi hại. Chỉ cần ông không sợ nó, mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, khi nó không còn cách nào khác thì sẽ bỏ đi. Ha ha, thằng bé này đúng là rất thông minh!”



Trên khuôn mặt của Mộ Yến Lệ có chút đắc chí, dịu dàng nhìn lấy Mộ Gia Hạo, khen ngợi rằng: “Con yêu nói đúng lắm!”



Ông cụ không khỏi gật đầu: “Yến Lệ, cháu dạy dỗ con của cháu tốt lắm, ông rất thích. Mộ Yến Lệ bật cười: “Ông nội, ông không chê nó phiền là tốt rồi ạ.



Ông cụ lắc đầu: "Không phiền không phiền, hai mẹ con cháu rảnh rỗi thì đến đây chơi” Ngay khi ông ấy vừa dứt lời thì Lương Tử Huyên bèn vội vàng chạy đến khoác lấy tay của ông cụ và nói: “Ông nội, vậy ông có muốn cháu đến thăm ông thường xuyên không? Món bánh canh cháu làm khi nãy có ngon không a?”



Ông cụ liếc nhìn cô gái một cái, trên mặt không lộ vẻ tức giận hay vui mừng: “Ngon" Khoé miệng của Mộ Yến Lệ không khỏi co giật, cô gái này là ai nhỉ? Như một đứa trẻ vậy! “Tử Huyên, không phải cháu đến kiếm anh cả sao? Anh cả đã về rồi đấy, đừng quấy rầy ông nội nữa, hại đến ông nội cả buổi chiều này cũng không có thời gian nghỉ ngơi."



Dung Uyển Nga ra khỏi phòng với vẻ mặt u ám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK