Một cái tát lớn tát thẳng vào mặt Phan Văn Huy.
Phan Thanh Liêm tức giận chỉ vào Phan Văn Huy và chửi rủa: "Tao đã nói cái gì, mày làm càn như nào tạo không quan tâm, miễn là mày phải dỗ dành được Khinh Châu là được. Mày thì hay rồi, chỉ vì một đồ bỏ đi mà đánh Khinh Châu, lại còn để cho người quay lại video. Mày còn bảo tao đi giảng hòa, cái mặt già của tao hôm nay bị mày làm mất hết mặt mũi rồi."
Phan Văn Huy cũng thật không ngờ dù sáng nay bị Lâm Khinh Châu bắt gặp trong phòng, nhưng lúc đó Mộ Ngọc Tú đã mặc quần áo rồi. Hoàn toàn có thể nói cô ta đến tìm anh để bàn chuyện hợp tác, không bắt gian được tại giường. Ngay cả khi cô ta nhìn thấy họ cùng nhau, cô ta cũng không có bằng chứng.
Ở dưới lầu đánh cô ta một bạt tại càng có thể giải thích được, cô ta không có lí do để gây ồn ào nhưng lúc đó anh ta rất mất mặt, kích động không kiểm soát được tay mình. Cùng lắm là mang lễ vật đến xem như lời xin lỗi là được, tóm lại cũng không đến bước phá vỡ hôn ước.
Ai biết trong tay cô còn cầm đoạn phim, đoạn phim lúc đó anh và Mộ Ngọc Tú ôm hôn nhau, sáng nay chỉ là ngồi xem mọi chuyện phát sinh.
Anh ta cúi đầu: "Con cũng không biết cô ấy lấy đoạn phim ở đâu." “Tao xem mày giải thích thế nào với cô mày!” Phan Thanh Liêm hằn học chửi rủa.
Phan Văn Huy ôm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là người phụ nữ lúc sáng thích quản chuyện của người khác. Nếu không phải cô ta, Lâm Khinh Châu sẽ không kiên quyết chia tay với con, con cảm thấy cô ấy vẫn còn rất thích con!" "Mày nói câu này còn có tác dụng gì, mau mau nghĩ cách để xoay chuyển tình hình đi. Tuy rằng Khinh Châu với mẹ con bé đều muốn phả bỏ hôn ước nhưng may mắn chú Lâm của mày vẫn có ý liên hôn. Tao không biết mày dùng cách gì phải dỗ dành Khinh Châu bằng được cho tao." “Được rồi, con biết rồi.” Phan Văn Huy nói.
Giọng anh ta trầm xuống, điện thoại trong tay anh ta vang lên, Phan Văn Huy đột nhiên nhìn thấy người gọi thì hốt hoảng: "Là, là cô gọi"
Phan Thanh Liêm cũng căng thẳng và ra lệnh cho anh ta: "Mau mau nhận máy đi, nghĩ cái gì vậy?"
Phan Văn Huy hít một hơi thật sâu và kết nối điện thoại: "Cô ơi!"
Giọng nói của Phan Tổ Trinh trên điện thoại có thể coi là nhẹ nhàng: "Văn Huy à, gần đây phía Khinh Châu sao rồi?"
Phan Văn Huy liếc nhìn Phan Thanh Liêm muốn ông ta ra hiệu cho anh ta cách trả lời. Phan Thanh Liêm cho anh ta một ảnh mặt trấn an "Vẫn, vẫn ổn ạ."
Phan Tổ Trình hài lòng đáp lại: "Ừ, chăm sóc tốt cho Khinh Châu, chỉ có quan hệ với nhà họ Lâm thì nhà họ
Phan chúng ta mới có thể đối đầu với nhà họ Dung." "Vàng, cháu biết rồi." "Cô rất thích đứa trẻ Khinh Châu đó, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cũng yêu cháu. Phụ nữ ấy mà, đều thích nghe những lời đường mật, cháu nên nói nhiều một chút." "Cháu biết rồi thưa cô." "Cha cháu ngủ chưa? Đưa điện thoại cho cha cháu đi." "Được a
Phan Văn Huy vội vàng đưa điện thoại cho Phan Thanh Liêm như ném một củ khoai nóng hổi.
Tham vọng của người cô này đã rất lớn từ khi cô còn là một đứa trẻ, nhà họ Phan có địa vị như ngày hôm nay đều là công lao của người cô này.
Mặc dù Tập đoàn Phan thị tạm thời do cha anh ta quản lý, nhưng cổ đông cao nhất của công ty lại là cô của anh ta.
Cô không chỉ quản lý cấp dưới tử tế, đối với người cùng một nhà bọn họ cũng thưởng phạt phân minh, ngay cả Dung Bạc Nam cũng ngoan ngoãn quy phục nhưng bà ta vẫn không hài long.
Bà ta muốn càng ngày càng có địa vị cao hơn.
Nếu để cho cô anh ta biết anh ta làm hỏng kế hoạch của mình, không biết cô sẽ mắng anh ta như thế nào, quan trọng nhất là anh ta có thể không còn được hưởng cuộc sống giàu sang phú quý của mình.
Ngay sau khi Phan Tổ Trinh cúp điện thoại, Dung Bạc Nam bước ra khỏi phòng tắm, sắc mặt không tốt lắm. "Sao vậy?"
Phan Tổ Trinh nói rồi chủ động chào hỏi, vươn tay bám vào cổ người đàn ông, toàn thân yếu ớt không xương, quấn lấy ông ta như một con rắn.
Dung Bạc Nam cúi người hôn lên môi bà ta: "Má Trần vừa gọi điện thoại, hôm nay Tư Thành lại đưa thằng nhóc con đó về nhà chính" "Con trai của Mộ Yến Lệ?" "Ừ, không biết ông cụ nghĩ như thế nào mà lại thân với người ngoài như vậy, ông ấy cho rằng thằng nhóc đó là chắt của mình chắc? Tôi cũng chưa từng thấy ông cụ thân với ai như vậy!"
Phan Tổ Trinh nheo mắt nói: "Ông nói có phải ông cụ đã biết gì đó không, nếu không sao lại vô duyên vô cớ điều tra lai lịch của thằng nhóc đó? Không phải đứa trẻ đó và Tư Thành có quan hệ gì đó chứ? Là con trai của Tư Thành sao?"
Dung Bạc Nam nói: "Làm sao có thể? Nhiều năm rồi Tư Thành đều không có một người phụ nữ ở bên cạnh, sao có thể có con trai được chứ."
Phan Tố Trinh im lặng cúi đầu, rồi đột ngột ngẩng đầu lên: "Nghe nói Mộ Yến Lệ này từ nước Mỹ Hoàn trở về, mấy năm trước Tư Thành cũng luôn đi đến nước Mỹ Hoàn công tác! Nếu bọn họ sớm đã quen biết nhau, thì có một đứa con không phải là chuyện không thể "
Dung Bạc Nam không nói nữa, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Nếu đứa trẻ đó là của Tư Thành, Tư Thành có biết không?" "Có lẽ nó giả bộ không biết, cố ý diễn cho chúng ta xem. Xem như nó không biết cũng không phải là không có khả năng, vẫn nên điều tra một chút. Nếu thực sự là con của Tư Thành, không thể giữ lại được!" Đôi mắt Phan Tổ Trinh tàn nhẫn lướt qua.
Dung Bạc Nam dường như đã quá quen với việc nhìn thấy Phan Tổ Trinh như thế này. Ông Ta nghiêng người với một chút, trêu chọc và hôn xuống lông mày của bà ta: "Được rồi, đừng nhọc lòng nữa, lại không phải là thiếu ăn thiếu mặc, bà kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?".
Phan Tố Trinh thấp giọng thở hổn hển, giọng nói đứt quãng: "Tôi đã nói... Tôi muốn giúp ông lấy lại những gì thuộc về mình... ông đừng ngăn cản tôi."
Dung Bạc Nam nói: "Tôi không quan tâm gì cả, chỉ cần có bà là đủ rồi."