Dung Tư Thành nói: "Không tin!" Mộ Gia Hạo có vẻ nản lòng: "Thôi được rồi, đó chính là con đấy!"
Dung Tư Thành vừa mừng vừa lo. Thế mà con anh lại giỏi như vậy?
Anh bất chợt đứng lên, vốn dĩ là định đi qua ôm cậu bé.
Nhưng Mộ Yến Lệ nào biết chuyện này, cô cho rằng anh tìm cu cậu để tính sổ nên vội vàng giải thích: "A, Ngài Dung. Tại tôi bảo Gia Hạo làm như thế, hay là thế này, công ty bị tổn thất bao nhiêu để tôi bồi thường cho anh!"
Dung Tư Thành trố mắt, bồi thường cái gì, nhưng trong một giây tâm tư anh xoay chuyển, nhìn Mộ Yến Lệ nói: "Thằng bé hack máy tính công ty tôi tận hai lần làm cho tôi tổn hại ba trăm năm mươi tỷ, em định bồi thường kiểu gì?"
Mộ Yến Lệ nhìn Mộ Gia Hạo: "Chứ không phải là một trăm bảy mươi lăm tỷ sao?"
Tâm trạng kích động của Dung Tư Thành bình ổn lại, anh ngồi xuống, thờ ơ nói: "Sau này lúc từ quán bar về cu cậu lại làm tôi tổn hại thêm một trăm bảy mươi lăm tỷ nữa!"
Mộ Yến Lệ nhìn Mộ Gia Hạo, nhỏ giọng nói: "Con làm gì mà khiến người ta tổn hại thêm một trăm bảy mươi lăm tý?" Cái miệng nhỏ của Mộ Gia Hạo mấp máy không ngừng, vừa ăn vừa nói: "Tại ông ấy khi dễ mẹ!"
Mộ Yến Lệ cạn lời, cái tên nhóc thổi này làm sao không có chút tự giác nào của người đang thiếu nợ người ta chứ?"
Thà nói không thừa nhận, giờ nó còn nhận là nó nữa chứ.
Mộ Yến Lệ nhìn Dung Tư Thành, lúng túng cười cười: "Tôi không có ba trăm năm mươi tỷ, hay anh cho tôi trả góp di?"
Dung Tư Thành bình chân như vại, nói: "Đây không phải là chuyện tiền nong!"
Mộ Yến Lệ bối rối, nếu không phải là chuyện tiền nong thì còn là chuyện gì "Ngài Dung, anh muốn giải quyết như thế nào?"
Dung Tư Thành thầm vui phát điên lên nhưng ngoài mặt thì vẫn bình thường: "Tôi đề nghị giải quyết sao đều được đúng không?"
Mộ Yến Lệ nghị ngờ: "Anh cứ nói thử xem?"
Mộ Gia Hạo cũng chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn Dung Tư Thành, nếu ông dám khi dễ mẹ thì cậu sẽ làm cho ông tổn thất thêm ba trăm năm mươi tỷ nữa ngay!
Dung Tư Thành nhìn cô, nghiêm túc nói: "Trừ khi tự tay em nấu mời anh một bữa cơm chứ nếu không chuyện này sẽ không xong đâu!"
Nghe vậy Mộ Yến Lệ muốn bật cười, anh ta mất sức cả nửa ngày chỉ vì muốn cô nấu cho anh bữa cơm à? "Nếu tôi mà biết trước bữa cơm tôi nấu đáng tiền thế thì hẳn là lúc đó tôi nên đăng ký một lớp nấu ăn!" Dung Tư Thành cười nhẹ: "Bây giờ đi học cũng còn kịp đó!"
Mộ Yến Lệ biết Dung Tư Thành không phải muốn làm khó bọn cô nên cũng từ từ ngồi xuống, cười nói: "Trước đây mẹ tôi luôn nói, con gái không nhất thiết phải biết làm tất cả mọi việc, chủ yếu là phải nuôi sống bản thân được cái đã. Lúc đó tôi không quan tâm gì đến chuyện trong nhà, chỉ lo đâm đầu vào học thiết kế thời trang, tôi học xong thì mẹ tôi cũng đi. Từ đó về sau không ai nấu cơm cho tôi ăn nữa. Có người nói, hạnh phúc của một người là hiếm có, có thể là vì khi còn bé tôi đã dùng hết hạnh phúc của mình nên khi lớn rồi tôi chẳng còn hạnh phúc nữa."
Trong lòng Dung Tư Thành cảm thấy chua chát, nhưng lại nói rất thoải mái: "Vi em chỉ đang đắm chìm vào trong niềm hạnh phúc lúc còn bé mà không muốn nhìn về tương lai. Bây giờ con trai em lại thông minh thế này, em lại giỏi như thế, giỏi đến mức không cần dựa vào đàn ông em cũng có thể sống rất sung túc. Thế nhưng đây không phải là hạnh phúc ư?"
Mộ Yến Lệ mỉm cười: "Ừm, đúng thế. Có con trai tôi bên cạnh là hạnh phúc rồi! Quyết định chính xác nhất của đời tôi chính là sinh thằng bé ra."
Mộ Gia Hạo cũng cười khoe ra mấy chiếc răng nhỏ: "Con cũng rất hạnh phúc khi có mẹ"
Dung Tư Thành nhìn cô, nghĩ thầm, tôi cũng rất hạnh phúc khi có hai người."
Bỗng nhiên anh nghĩ bù đắp cho hai mẹ con thật tốt. Bao nhiêu năm nay một mình cô nuôi con hắn là phải chịu rất nhiều đau khổ! "Sau này muốn ăn gì cứ đến đây, tôi nấu cho hai người ăn!"