Đúng thật vậy, anh cũng đã định vị được di động thẳng bé còn đang ở bán đảo Hà Liên! Mộ Yến Lệ lo lắng nói: "Mộ Ngọc Tú nhất định sẽ gây bất lợi cho thằng bé."
Dung Tư Thành lên tiếng an ủi: "Không sao không sao đầu, Mộ Ngọc Tú bắt Gia Hạo đi chắn chắc có mục đích, nếu cô ta còn chưa đạt được mục đích thì Gia Hạo sẽ không có việc gì."
Anh chỉ là buộc miệng nói ra, không chỉ là an ủi Mộ Yến Lệ mà còn là đang tự trấn an chính mình.
Một tay anh cầm di động bố trí người đi tìm, tay kia kéo lấy Mộ Yến Lệ lên xe.
Mộ Yến Lệ nhíu mày: “Đi đâu?" Dung Tư Thành nói: "Nhà em!"
Mộ Yến Lệ vẫn nhíu mày: "Đi nhà của tôi để làm gì? Tôi phải tìm thằng bé, mỗi một giao lộ mỗi một góc đường tôi đều phải đi tìm, tôi phải tìm. Anh buông tôi ra!"
Dung Tư Thành gấp gáp nói: "Tôi biết, có người đi tìm rồi." "Vậy đi nhà tôi thì có thể tìm được cái gì?" "Là nhà họ Mộ.
Nghe vậy, Mộ Yến Lệ dường như hiểu được điều gì. Nếu như đã nhận định được là Mộ Ngọc Tú, như vậy thì điện thoại của mẹ cô ta hẳn cô ta sẽ nhận chứ?
Nghĩ thông suốt, lúc này Mộ Yến Lệ mới theo Dung Tư Thành lên xe, hai người đi thẳng đến nhà họ Mộ.
Bọn họ vừa tới nơi, phía sau liền có một chiếc xe đuổi theo tới. Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông mang mặt nạ bạc, Mộ Yến Lệ vẫn còn ấn tượng với người này. Người này chính là người của Dung Tư Thành, lần đó đã bắt La Bằng đến Chốn Bồng Lai.
Anh ta đi tới gật đầu lịch sự với Dung Tư Thành: "Anh Thành!" Dung Tư Thành gật đầu, anh nắm Mộ Yến Lệ đi thẳng vào cổng chính nhà họ Mộc.
Sau bảy năm Mộ Yến Lệ mới trở lại thăm nơi đây, biệt thự này đã không còn giống như trong trí nhớ của cô nữa. Phía bên ngoài nhà dường như đều được xử lý qua, hoa cỏ trong vườn đã lụi tàn. Bên trong nhà, tất cả mọi đồ vật trang trí đều đã thay đổi, đến nỗi không còn tìm thấy bất cứ hình ảnh mờ nhạt nào về sự tồn tại của cô
Mộ Bang Lâm cũng vừa tan làm về, nhìn thấy bọn họ thì rất bất ngờ, tự hỏi tại sao bọn họ lại đến đây?
Thoáng cái trong đầu ông ta nghĩ đến rất nhiều khả năng, có khi nào Dung Tư Thành muốn lấy con gái ông ta cho nên đến đây để ra mắt không? Hay chỉ đơn giản là đến để lấy lòng cha vợ?
Nhưng những ý nghĩ đó rất nhanh đã bị bác bỏ, bởi vì sắc mặt của hai người đứng đối diện đang rất khó coi, trông không giống như tới để dùng bữa. "Tổng giám đốc Dung, Yến Lệ, sao hai người lại đến đây thế?"
Biểu cảm Dung Tư Thành hững hờ, ánh mắt ánh lạnh lùng nhìn Lý Huệ Lan: "Chúng tôi tìm bà!"
Lý Huệ Lan sững sốt: "Tìm tôi? Tìm tôi làm gì?"
Mộ Yến Lệ tiến lên từng bước: "Bà gọi một cuộc điện thoại cho Mộ Ngọc Tú, gọi ngay bây giờ!"
Lý Huệ Lan khẽ nhíu mày lại, trực giác nói cho bà có chuyện gì đó không hay, bèn mơ hồ hỏi: "Gần đây Ngọc Tú mới đổi số điện thoại, tôi còn chưa biết số mới của nó."
Sắc mặt Dung Tư Thành đanh lại: "Nói như thế là đang cho bà một cơ hội, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!"
Mộ Bang Lâm nghe vậy thì hoảng sợ, vội vàng sáp đến gần: "Tổng giám đốc Dung, có chuyện gì vậy?" "Mộ Ngọc Tú bắt cóc Gia Hạo!" Dung Tư Thành nói.
Lời này vừa thốt ra xém chút đã dọa sợ Mộ Bang Lâm: "Cái gì? Ngọc Tú bắt cóc con của Yến Lệ ư? Tại sao?" Dung Tư Thành lạnh lùng liếc ông ta: "Tôi cũng rất muốn biết tại sao đấy." “Hai người đừng vội, tôi gọi điện liền cho nó. Mộ Bang
Lâm nói xong liền móc điện thoại ra định gọi đi. Dung Tư Thành lại ngăn ông ta lại, chỉ vào Lý Huệ Lan: “Để bà ta gọi!”
Lý Huệ Lan cũng không ngờ con gái bà lại lớn gan như vậy, dám bắt cóc con nhà người ta. Nhìn dáng vẻ hung hãng dọa người của hai người này, nếu tìm được Ngọc Tú liệu con bé có còn ổn không? “Chuyện này không có khả năng, Ngọc Tú không có lá gan ấy. Có phải các người nhầm lẫn gì đó không?”
Mộ Yến Lệ gần như đã kiên nhẫn đến không thể khống chế được nữa, cô nói với Lý Huệ Lan: "Bảo bà gọi thì mau gọi đi."
Lý Huệ Lan hoảng loạn, ánh mắt cũng tự dưng lãng tránh đi: "Tôi thật sự không biết số điện thoại của nó."
Mộ Yến Lệ cũng không ngốc, đương nhiên nhìn ra được lí vẫn đang nói dối. Nỗi lo lắng trong lòng cộng với việc chưa tìm thấy được Gia Hạo khiến tâm tư cô rối bời.
Cô tiến lên trước vài bước, bóp cổ bà ta: "Bà nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?"
Hô hấp của Lý Huệ Lan bị tắc nghẽn, hai tay bà ta cào bởi theo bản năng về phía cổ mình: "Cô, buông, tôi, ra!" Nói thế nào Mộ Yến Lệ cũng là người từng học võ, xuống tay cũng có lực, Lý Huệ Lan nhất thời không thể giấy dua ra được.
Mộ Bang Lâm vội tiến lên định hỗ trợ: “Yến Lệ con làm gì vậy? Sao con lại động tay với dì của con?”
Dung Tư Thành bước tới ngăn cản, âm thanh của anh lạnh lùng: "Nếu Gia Hạo mà có bất trắc gì, tôi đảm bảo sẽ khiến các người phải trả giá gấp mười lần!"
Mộ Bang Lâm hốt hoảng giải thích: "Không, không phải, chắc hai người nghi lầm rồi, Ngọc Tú làm sao lại dám bắt cóc trẻ em chứ!"
Khỏe môi Dung Tư Thành nhếch lên một nụ cười khẩy: "Việc này thì ông chờ Mộ Ngọc Tú quay về rồi hỏi "
Bên này, Mộ Yến Lệ nhìn thấy mặt Lý Huệ Lan dần trắng bệch, nói: "Gọi điện thoại, nếu không đợi đến khi chúng tôi tìm được cô ta, chắc chắn cô ta phải chết!"
Cuối cùng Lý Huệ Lan cũng thỏa hiệp, gật đầu lia lịa.
Thấy bà ta đáp ứng, lúc này Mộ Yến Lệ mới buông lỏng tay ra. Lý Huệ Lan tê liệt ngã khụy xuống đất, dốc sức ho khan.
Mộ Yến Lệ lui về sau vài bước, cầm lấy con dao trái cây trên bàn, trưng ra vẻ mặt băng lãnh nhìn Lý Huệ Lan với ánh mắt sắc bén: "Gọi điện!"
Lý Huệ Lan hoảng sợ nhìn chằm chằm vào con dao trong tay cô: "Cô...
Mộ Yến Lệ đã dần mất kiểm soát, cô rống lên: "Gọi!"
Lý Huệ Lan cảnh giác cầm lấy di động bấm gọi cho Mộ Ngọc Tú. Trong lòng bà ta thầm cầu nguyện sao Mộ Ngọc Tú không bắt máy, nếu không, để bọn họ tìm được chắn chắn sẽ giết cô ta.
Cũng không biết có phải Mộ Ngọc Tú nghe được tiếng lòng của bà ta hay không, chuông điện thoại reo nhưng đúng là không có ai bắt máy.
Điện thoại của cô ta không có bất cứ nhạc chuông chờ nào, chỉ có những âm thanh tút tút tút liên tiếp, nghe đến lòng người đều bực dọc theo.
Mộ Yến Lệ híp mắt nhìn chằm chằm Lý Huệ Lan, xác định rằng bà ta có gọi cho Mộ Ngọc Tú, nhưng tại sao cô ta không nghe máy?
Mộ Yến Lệ nghe lời nói của anh thì kinh ngạc, anh đúng là đơn điệu nhưng thô bạo như thế.
May là do anh nghe máy, nếu những lời này do cô nói chắc hẳn Mộ Ngọc Tú sẽ không tin. Nhưng Dung Tư Thành thì khác, anh khiến người ta có cảm giác không dễ chọc vào, càng không ai nghĩ anh sẽ nói đùa.
Quả nhiên, đầu bên kia cũng đã im lặng mất một lúc lâu. "Anh, anh là... Dung Tư Thành?"