Mục lục
MỘT THAI BA BẢO BỐI: MẸ TÔI LÀ CƯỜNG NỮ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Yến Lệ đến phòng làm việc chưa được một lúc thì



Dung Tư Thành đến. Nhìn thấy Dung Tư Thành, Mộ Yến Lệ khá ngạc nhiên cười đùa: "Đây là chuyến thăm riêng của Tổng giám đốc Dung sao?"



Dung Tư Thành vào phòng, nhìn xung quanh và trịnh trọng nói: "Nhìn xem cô có lười biếng hay không!" “Nhìn xem tôi kính nghề biết bao." Mộ Yến Lệ vươn hai bàn tay bám dơ ra cho anh xem. "Công việc chân tay như này vẫn nên giao cho bọn họ làm là được rồi, cô nên bỏ qua đi."



Mộ Yến Lệ bĩu môi: "Anh còn coi thường công dân lao động?"



Dung Tư Thành liếc cô một cái: "Đừng có chụp mũ cho tôi, rõ ràng là tôi nói về các kĩ năng và học thuật đều có hướng đi riêng của họ. Cô không nên làm công việc này, còn họ chắc chắn không giỏi bằng cô trong việc thiết kế quần áo!"



Mộ Yến Lệ hài lòng gật đầu nghe anh giải thích. "Đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi anh, chuyện hai người trên cầu tối hôm qua có phải là do anh làm hay không?"



Dung Tư Thành nhướng mày: "Cô cảm thấy sao?" "Là anh!"



Giọng điệu khẳng định của Mộ Yến Lệ.



Dung Tư Thành không tỏ rõ ý kiến mỉm cười quay đầu hỏi cô: "Gia Hạo đâu?" "Ở bên trong." Mộ Yến Lệ nói và nói lớn vào bên trong "Con yêu, đến đây!"



Một lúc sau, Mộ Gia Hạo từ bên trong chạy ra, tay cũng dơ bẩn. “Trời đất ơi, sao con lại thành như vậy rồi?” Mộ Yến Lệ đứa thằng bé đi rửa tay.



Mộ Gia Hạo vẫn đang giải thích: "Con muốn giúp bạn họ làm nhanh một chút."



Mộ Yến Lệ vừa xắn tay áo cho cậu vừa nói: "Con không nghe chú Dung của con nói sao, các kỹ năng và học thuật đều có hướng đi riêng. Chúng ta đều không phải người làm về lĩnh vực này, con chỉ cần học tập thật tốt là được rồi!"



Hai người rửa tay xong rồi bước ra, Dung Tư Thành nói: "Hôm qua tôi thấy tâm trạng của ông nội rất tốt, đây đều là công lao của Gia Hạo. Tôi vừa định trở về nhà chính, muốn hỏi xem Gia Hạo còn muốn đi tìm ông cố chơi hay không?"



Mộ Gia Hạo biết Dung Tư Thành có ý gì, vội vàng đáp: "Được ạ.



Mộ Yến Lệ vội vàng kéo Mộ Gia Hạo lại: "Đừng mà vẫn là không nên đi. Gia Hạo quá ồn ào, ông nội anh sẽ nghỉ ngơi không tốt, đợi thân thể ông cụ tốt hơn một chút rồi mới đến được không?"



Dung Tư Thành nói: "Tôi biết, cô suy nghĩ nhiều rồi, có tôi ở đây cô không cần nghe theo lời của ai cả. Nhà họ Dung lớn việc lại nhiều, cô cho rằng ông nội hẳn có nhiều người nên không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng thật ra ông rất cô đơn. Bình thường đến một người nói chuyện đều không có, hoặc có thể là ông thích Gia Hạo nói chuyện. Mỗi lần tôi trở về ông đều hỏi sao Gia Hạo không đến, cô cũng đã nói người đang bệnh tâm trạng rất quan trọng, nếu như cô không có băn khoăn nào khác liền để tôi dẫn thằng bé qua đó đi. Nếu thực sự không được thì tiền lương sẽ tính riêng."



Nói đến chuyện này, Mộ Yến Lệ thật là xấu hổ muốn từ chối, nhất là nghĩ đến ông cụ đáng yêu không người chơi cùng, cô luôn cảm thấy có chút không nỡ. "Vậy anh cũng trở về sao?"



Dung Tư Thành nói: "Ừ, bình thường tôi vẫn trở lại vào buổi trưa, sẽ không làm phiền ông nội ngủ trưa." "Gia Hạo, con muốn đi không?" Mộ Gia Hạo gật đầu và nói: "Muốn ạ."



Lúc này Mộ Yến Lệ mới nhìn về phía Dung Tư Thành giọng điệu có chút nghiêm tức: "Tiền lương thì không cần đầu, Gia Hạo qua đó giúp tâm trạng của ông cụ tốt lên cũng là tình cảm ông cháu bọn họ. Nếu có người nói xấu về chúng tôi, chuyện không giống như mong muốn thì không hay đâu."



Dung Tư Thành thở dài, tài hùng biện của cô gái nhỏ thật tuyệt vời: "Được rồi, tôi biết rồi, tôi đảm bảo sẽ không có người nói ra vào"



Mộ Yến Lệ lại dặn dọ Mộ Gia Hạo mấy câu: "Đi đầu cũng đừng quá ồn ào, chơi xong thì trở về có biết không?" “Biết rồi mà mẹ!” Mộ Gia Hạo nói rồi đi theo Dung Tư Thành ra ngoài.



Hai người lái xe đi thật xa, Dung Tư Thành mới nói: "Mẹ cháu sẽ cho rằng chú bắt cóc cháu đấy chứ?"



Mộ Gia Hạo liếc anh một cái, lạnh nhạt nói: "Chú cho rằng loại người gì cháu cũng đi cùng sao?"



Dung Tư Thành bị đứa trẻ làm cho nghẹn họng, không thể giải thích được đành cười nói: "Xem ra chú vẫn ở trong phạm vi an toàn của cháu?"



Mộ Gia Hạo nói: "Đương nhiên!"



Tâm trạng Dung Tư Thành tốt: "Được rồi, xem như cháu có mắt nhìn, cháu tìm chủ có việc gì?" Mộ Gia Hạo không trả lời mà chỉ vào cửa hàng KFC phía trước và nói: "Cháu muốn ăn KFC!"



Dung Tư Thành liếc thằng bé một cái rồi không nói gì mà quay xe lại, dừng trước cửa hàng KFC.



Sau khi bước vào cửa hàng, Mộ Gia Hạo gọi một vài món mà Mộ Yến Lệ không cho phép cậu ăn, sau đó ngồi đợi tại một bàn.



Ở KFC có rất nhiều người, đây là lần đầu tiên Dung Tư



Thành xếp hàng như thế này, đợi gần mười phút đồ ăn mới được mang lên. Mộ Gia Hạo không nói lời nào, cúi đầu im lặng ăn. Dung Tư Thành không ăn, anh không đói, chủ yếu là vì anh tò mò cậu nhóc này tìm anh có chuyện gì. Chờ hơn mười phút, cậu nhóc dừng động tác, lấy khăn lau tay sạch sẽ.



Sau đó mới nhìn về phía Dung Tư Thành, khuôn mặt nhỏ chân thành và nghiêm túc hỏi: "Hôm qua cô gái ở nhà chính là gì của chú?"



Dung Tư Thành cau mày: "Cháu nói Tử Huyện sao? Cô ấy không là gì của chú cả, nhà cô ấy với nhà họ Dung cũng xem như là mấy đời quen biết, từ nhỏ chủ đã biết cô ấy" "Chú có thích cô ấy không?"



Dung Tư Thành cau mày: "Chú thích cô ấy làm gì?" Mộ Gia Hạo nhìn anh chằm chằm: "Vậy chú để cô ấy ôm lấy cánh tay chú làm gì?"



Dung Tư Thành nhìn thằng bé muốn cười: "Cháu chính là vì chuyện này mới tức giận với chú sao?"



Mộ Gia Hạo không có ý kiến gì cả.



Dung Tư Thành giải thích: "Cô ấy ở trong lòng chú cũng giống như Lâm Hà Vinh vậy thôi"



Mộ Gia Hạo bĩu môi: "Họ không giống nhau mà, anh Vinh là con trai"



Dung Tư Thành nói: "Đối với chú cũng không có gì khác biệt!"



Mộ Gia Hạo suy nghĩ một lúc và hỏi:"Vậy chú cảm thấy mẹ cháu thế nào?"



Dung Tư Thành chợt nhận ra cậu nhóc này đang muốn mai mối cho mình với mẹ nó, đúng không? Đó là lý do tại sao cậu nhóc mới tức giận như vậy.



Nghĩ đến đây, anh không khỏi mỉm cười. "Mẹ của cháu sao rất tốt nha!" "Tốt như thế nào ạ?"



Khóe môi của Dung Tư Thành mím lại một cách tinh nghịch: "Nhóc con, cháu muốn làm gì?"



Đôi mắt của Mộ Gia Hạo có chút ghét bỏ nhìn chằm chẳm anh: "Chú vẫn chưa nhìn ra sao? Cháu muốn giúp chú theo đuổi được vợ nha!"



Dung Tư Thành không khỏi choáng váng, bây giờ bạn trẻ đều thành tinh như vậy sao? "Cháu muốn giới thiệu mẹ cháu cho chú à?" Đôi lông mày nhỏ của Mộ Gia Hạo nhíu chặt, giọng điệu có phần lạnh nhạt: "Chú không thích sao?"



Dung Tư Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải không thích, chỉ là có hơi ngại, ấy thế mà là do cháu giới thiệu mẹ của cháu làm bạn gái chú."



Mộ Gia Hạo nhìn anh rồi thở dài: "Cháu muốn giới thiệu vợ cho chú chứ không phải bạn gái." Cậu gần như sắp chết vì đau buồn.



Hai người quen nhau lâu như vậy một bước tiến triển đều không có. Từ từ và chậm rãi như bò già, nếu cứ như này chờ bọn họ tự do yêu đương, không chừng cha cậu bị người phụ nữ khác bám lấy thì sao.



Hoặc là mẹ cậu bị người đàn ông khác theo đuổi. "Chú thích mẹ cháu tại sao lại không theo đuổi?"



Dung Tư Thành cười thất bại: "Thích một người là chuyện thuận theo tự nhiên, cháu còn nhỏ chưa hiểu được."



Mộ Gia Hạo liếc anh một cái, lạnh nhạt nói: "Cháu biết chứ, chủ không theo đuổi mẹ cháu người khác sẽ theo đuổi mẹ cháu đó!"



Dung Tư Thành sửng sốt khi nghe thấy câu nói: "Còn có ai đang theo đuổi mẹ cháu?" "Dù sao cũng có, một người đàn ông có điều kiện gần như chủ. Mẹ cháu còn nói mời chú ấy ăn cơm, hình như là một ông chủ nhà hàng"



Trái tim Dung Tư Thành thật sự hơi chùng xuống: "Cháu cũng thích anh ta sao?"



Mộ Gia Hạo lại thở dài: "Cháu thích hay không không quan trọng, cháu cảm thấy mẹ cháu hình như rất thích đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK