Mục lục
MỘT THAI BA BẢO BỐI: MẸ TÔI LÀ CƯỜNG NỮ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.



Đúng vậy!



Dung Tư Thành quen biết hai người phụ nữ này, chắc chắn Dung Tư Thành sẽ không ngồi yên quan sát đầu. Sắp có kịch hay để xem rồi.



Tào Thúy Liễu cau mày lại, nhìn về phía âm thanh phát ra. Một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, có rất nhiều người đứng xung quanh anh. Lúc này, anh đang lười biếng tựa lưng vào ghế, một chân gập lại, một chân khác gác lên, điều khiển linh hoạt chiếc điện thoại ở trong tay. Dường như anh đang chơi game, toàn thân mang theo vài phần tùy ý và phô trương.



Khuôn mặt của Tào Thúy liễu cứng đờ ngay lập tức, cố gắng nở một nụ cười và đi về phía Dung Tư Thành: "Tổng giám đốc Dung cũng ở đây sao?"



Dung Tư Thành trả lời, mặt cũng không thèm ngẩng lên: "Nãy giờ."



Tào Thúy Liễu ngượng ngùng mỉm cười, nói: "Tôi đến đây để giải quyết chuyện rắc rối của em trai tôi nên không nhìn thấy anh, thất lễ rồi."



Nói xong, bà ta gọi nhân viên phục vụ lấy một ly rượu: "Tổng giám đốc Dung thật ngại quá, tôi kính anh một ly rượu để nhận lỗi với anh, đừng trách móc tôi."



Dung Tư Thành không ngẩng đầu, đương nhiên cũng không nâng ly rượu lên, vẫn chăm chú chơi game trong điện thoại.



Bầu không khí bỗng trở nên im lặng quỷ dị, tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía Dung Tư Thành, không biết anh đang suy nghĩ cái gì.



Mãi đến khi trò chơi kết thúc.



Dung Tư Thành mới đặt điện thoại xuống, ngẩng mặt lên nhìn Tào Thúy Liễu đang giơ ly rượu đứng ở phía đối diện, lúc này anh mới từ từ nâng ly rượu lên và chạm ly với bà ta. "Tổng giám đốc Tào đừng nói như vậy. Trong mắt bà có ai hoặc là không có ai, đến lượt tôi lựa chọn sao?”



Tào Thúy Liễu nịnh bợ nói: "Không. Mặc dù tôi lớn hơn cậu vài tuổi, nhưng tất cả mọi người đều biết thủ đoạn trên thương trường của Tổng giám đốc Dung. Tôi còn phải học tập cậu đấy.”



Dung Tư Thành thản nhiên nói: "Không dám nhận" Nói xong, nhìn về phía Mộ Yến Lê: "Yến Lệ lại đây!"



Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như thế, Mộ Yến Lệ cảm thấy mới mẻ nhưng lại không tự nhiên. Thật ra cô cũng biết anh đang trút giận cho cô.



Cho nên cũng không phản bác lại, nắm tay Thẩm Hoa Linh ngồi xuống bên cạnh Dung Tư Thành.



Tào Thúy Liễu hoàn toàn bị sốc, nhìn về phía Dung Tư



Thành bằng đôi mắt không thể tin được: "Tổng giám đốc



Dung, hai vị này là?"



Dung Tư Thành ngẩng đầu lên nhìn bà ta, ánh mắt sắc bén: "Bạn của tôi!"



Ba chữ này kéo hai người bọn họ vào trong phạm vi của anh. Địa vị cũng tăng lên rất nhiều.



Vừa nãy còn cho rằng người ta không có miếng, không có danh tiếng, bây giờ mơi mắt nhìn thấy người ta bay đến độ cao mà bọn họ ao ước.



Tào Thúy Liễu cười trào phúng: "Hóa ra là bạn của



Tổng giám đốc Dung, vậy chuyện kia chắc là hiểu lầm rồi."



Dung Tư Thành không tiếp lời mà hỏi: "Đoạn hội thoại vừa nãy, tôi nghe nhưng không hiểu được, hai người bạn của tôi đánh em trai bà sao?"



Làm sao Tào Thúy Liễu dám trả lời là bọn họ đánh, bà ta lập tức trả lời: "Không có, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì ở trong đó. Nếu bọn họ là bạn của Tổng giám đốc Dung, vậy thì chuyện này cho qua đi." "Vẫn còn miễn cưỡng lắm. Xem ra, đúng là lỗi của bạn tôi rồi."



Dung Tư Thành chế nhạo, trong giọng nói mang theo vài phần mỉa mai: "Hình Tuấn đi điều tra camera giám sát xem thử ai đúng ai sai, dù sao cũng phải cho Tổng giám đốc Tào một lời công đạo chứ."



Mặc dù Hình Tuấn muốn duy trì hòa khí, nhưng anh ta lại không ngốc. Nếu Dung Tư Thành đã tham gia vào chuyện này, đương nhiên muốn xem thái độ của anh ta.



Giờ phút này, rõ ràng là Dung Tư Thành đang bảo vệ hai người phụ nữ kia. Vậy nên bớt nói nhảm, đắc tội ai cũng không thể đắc tội Dung Tư Thành.



Anh ta đứng dậy, trực tiếp đi đến phòng giám sát. Lúc này, Uông Phúc Thành mới bắt đầu hơi hối hận. Anh ta cho rằng dựa vào Tào Thúy Liễu thì có thể thuận lợi, không ngờ lại đụng phải Dung Tư Thành, xui một cái hai người phụ nữ kia lại là bạn của Dung Tư Thành nữa chứ.



Bây giờ muốn chạy, sợ rằng đã không chạy được nữa rồi.



Anh ta đành phải gửi gắm hy vọng vào người phụ nữ lớn tuổi này. Một lát nữa hãy bảo vệ anh ta, đừng để anh ta bị Dung Tư Thành đánh chết.



Hình Tuấn làm việc rất nhanh chóng, chẳng bao lâu đã điều tra được đoạn video đó.



Camera giám sát có âm thanh, nhưng có rất nhiều người nói chuyện, không thể nghe rõ, huống chi giọng nói của Uông Phúc Thành vốn đã rất nhỏ.



Nhưng khi phóng to hình ảnh trong camera giám sát lên vẫn có thể nhìn thấy, ngay từ khi bắt đầu, Uông Phúc Thành nhìn về phía Mộ Yến Lệ, nhưng lại nói cái gì với Thẩm Hoa Linh. Sau đó sắc mặt Thẩm Hoa Linh biến đổi, tức giận nhìn Uông Phúc Thành.



Uông Phúc Thành nở một nụ cười dung tục, duỗi tay ra và ôm Thẩm Hoa Linh vào trong lòng, bàn tay của anh ta sở từ trên lưng xuống mông cô ấy, hành động rất mờ ám.



Sau đó Thẩm Hoa Linh đẩy anh ta ra xa một chút, giơ tay đánh anh ta một bạt tay. Biểu cảm của Uông Phúc Thành lập tức trở nên hung dữ, giơ tay đánh Thẩm Hoa Linh và rồi Thẩm Hoa Linh bị anh ta đánh ngã xuống đất.



Lúc này, âm thanh ở phòng khách bỗng nhỏ hơn rất nhiều, Uông Phúc Thành mắng xối xả vào mặt Thẩm Hoa Linh: "Một tổng biên tập tạp chí mà tôi chưa từng nghe qua, giỏi lắm sao? Muốn mời tôi thì phải làm theo yêu cầu của tôi, làm không được thì cút. Cô đặc biệt lắm sao, lại còn dám ra tay đánh người, mẹ nó!" Câu nói này nghe rất rõ ràng.



Bao gồm cả những câu phía sau, Mộ Yến Lệ bước đến đá anh ta, mắng anh ta vô tri vô đức vô nghĩa vô sỉ, thật là hả lòng hả dạ!



Đoạn video giám sát hơn mười phút đã chiếu xong.



Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau. Mặc dù không nghe rõ hết nội dung của đoạn video này, nhưng nhìn biểu cảm của Uông Phúc Thành cũng có thể đoán được lời của hai người phụ nữ kia nói là thật, không ngờ anh ta lại là người như vậy.



Hai chân của Uông Phúc Thành sắp nhũn ra, một cảm giác vô lực xuất hiện trong lòng. Dường như anh ta muốn nắm lấy một cọng rơm cuối cùng, thản nhiên nhích lại gần Tào Thúy Liễu.



Khuôn mặt Tào Thúy Liễu lộ ra vẻ hung tàn, bà ta không ngờ tâm địa của thằng nhóc này lại gian xảo đến thế. Một bên dịu dàng ngọt ngào với bà ta, một bên lại dụ dỗ người phụ nữ khác.



Bà ta nhìn Uông Phúc Thành, một cái tát giáng xuống mặt anh ta.



Lực đánh của cái tát này mạnh hơn Thẩm Hoa Linh rất nhiều, Uông Phúc Thành cảm giác một nửa khuôn mặt của mình đều tê liệt, lỗ tại cũng xảy ra tình trạng ong ong. Uông Phong Thành ấm ức nhìn Tào Thúy Liễu: "Chị



Liễu, em sai rồi. Thực ra em muốn xua đuổi cô ta."



Anh ta chưa nói xong, ánh mắt Tào Thúy Liễu trở nên sắc bén: "Cậu câm miệng lại cho tôi!"



Nói xong, nhìn về phía Dung Tư Thành: "Tổng giám đốc



Dung, tôi xin lỗi, là lỗi của em trai tôi."



Sắc mặt Dung Tư Thành vẫn u ám như cũ, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía Tào Thúy Liễu: "Em trai của bà là ai? Tổng thống ư? Muốn ai tiếp thì người đó phải tiếp sao?"



Lời nói của Dung Tư Thành khiến Tào Thủy Liễu rất lúng túng, bà ta buông ra một hơi thật dài: "Cậu ta là nghệ sĩ của Công ty giải trí Hoàn Châu, bộ phim vừa lên sóng của cậu ta là do tôi đầu tư, bởi vì tôi và cậu ta rất hợp ý nhau nên đã nhận cậu ta làm em trai. Không ngờ cậu ta lại không hiểu chuyện như vậy, nếu như chuyện này là lỗi của cậu ta, tôi sẽ giao cậu ta cho Tổng giám đốc Dung. Còn xử lý như thế nào thì tùy Tổng giám đốc Dung anh!"



Dung Tư Thành hài lòng gật đầu: "Nề mặt Tổng giám đốc Tào, tôi sẽ giữ cho cậu ta một cái mạng!"



Nghe vậy, Uông Phúc Thành hoảng sợ, vội vàng nắm chặt tay Tào Thúy Liễu: "Chị Liễu, chị cứu em đi. Chị Liễu"



Tào Thúy Liễu dùng sức gạt tay anh ta ra, lạnh lùng nói: "Tự cậu chuốc lấy, tôi không cứu được cậu!"



Nếu như không có một câu nói vừa này của Dung Tư Thành, bà ta sẽ đi tìm người phụ nữ kia tính sổ. Thắng ngu đó, không những chết một mình mà còn muốn kéo bà ta xuống nước.



Uông Phúc Thành sợ hãi nói: "Tổng giám đốc Dung, tôi sai rồi. Tôi không biết bọn họ là bạn của anh, anh ta tha thứ cho tôi lần này đi."



Dung Tư Thành không thèm để ý, nói: "Chẳng phải vừa nãy cậu rất kiêu ngạo sao? Nếu như tôi không có ở đây, lần này cậu sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?"



Uống Phúc Thành cúi đầu, liên tục giải thích: "Tôi xin lỗi, Tổng giám đốc Dung, tôi biết lỗi rồi. Tôi là người của Công ty giải trí Hoàn Châu, chắc anh cũng quen biết với Tổng giám đốc Sở của chúng tôi. Tổng giám đốc Dung, tôi cầu xin anh, anh nể mặt Tổng giám đốc Sở mà tha cho tôi đi."



Mộ Yến Lệ vẫn luôn ngồi bên cạnh Dung Tư Thành, đột nhiên mở miệng: "Đi đi. Đi tìm Tổng giám đốc Sở của các anh. Xem thử anh ta có cầu xin giúp anh không!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK