Mục lục
MỘT THAI BA BẢO BỐI: MẸ TÔI LÀ CƯỜNG NỮ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói đầy ẩn ý của cô ta khiến Mộ Yến Lệ cảm thấy không thoải mái, không phải cô nhạy cảm rồi suy nghĩ nhiều mà là khi nói ra câu này cô ta đặc biệt liếc nhìn Mộ Gia Hạo. Cô thở dài một hơi rồi nói: "Ông nội, cháu đến đón con. Vậy chúng cháu không làm phiền ông nữa”. Ông cụ là người sống gần trọn một đời nên tự nhiên có thể nhìn thấu mọi thứ, ông cười nói: "Ở lại ăn tối rồi hẳn đi, ông còn chưa chơi đủ với thằng bé."



Mộ Yến Lệ từ chối: "Ông nội, không cần đâu. Lát nữa cháu còn có việc, ngày khác chúng cháu lại qua đây thăm ông."



Mộ Gia Hạo cũng vẫy tay chào tạm biệt ông cụ



Ông cụ không còn cách nào khác bèn nói: "Vậy được rồi, đi đường cẩn thận, để ông bảo Tư Thành tiền các cháu."



Đương nhiên, Dung Tư Thành muốn tiến, anh cũng muốn đi ăn cơm.



Lương Tử Huyền vội vàng đứng dậy nói: "Anh Thành, người ta tới đây tìm anh, nếu anh đi thì em cũng đi với anh!"



Dung Tư Thành cau mày không hài lòng: "Đừng đi theo tôi, tôi còn có việc!"



Sau đó, anh nói với Lâm Hà Vinh: "Lâm Hà Vinh, cháu không đi à?" “Có đi ạ!” Lâm Hà Vinh nói xong đứng dậy nói với ông cụ hôm khác quay lại, theo bọn họ ra khỏi nhà chính.



Trên đường, trong một chiếc xe yên tĩnh. Mộ Yến Lệ trầm giọng hỏi cậu nhóc ủ rũ bên cạnh: "Con làm sao vậy?"



Dung Tư Thành cũng vô thức dỏng tai lên lắng nghe, nếu nhớ không lầm thì cậu nhóc này hình như chưa nói chuyện với anh.



Mộ Gia Hạo đang chơi điện thoại di động trong tay và nói: "Không có gì ạ!"



Mộ Yến Lệ nghi hoặc: "Vậy con không vui sao?" Mộ Gia Hạo hít sâu một hơi: "Không phải không vui ạ"



Dung Tư Thành ngắt lời, thực ra là có chủ đích nói với thằng bé: " Gia Hạo, hôm nay cháu kể chuyện gì cho ông cố nghe vậy?" “Không có gì.” Mộ Gia Hạo lãnh đạm trả lời. Ngay khi những lời này nói ra, ngay cả Lâm Hà Vinh cũng có thể nhìn ra cậu nhóc này đang không vui. Nhưng đã xảy ra chuyện gì?



Nguyên cả một buổi chiều không phải vẫn còn tốt sao?



Ngoại trừ khi Lương Tử Huyên đến thằng bé nói chuyện tương đối ít ra, thì mọi chuyện đều rất bình thường mà! Mộ Yến Lệ nhìn cậu nhóc rồi cố tình dỗ dành: "Chúng ta chuyển nhà rất gần nhà chú Vinh của con, có có vui hay không?" Rốt cuộc cũng là một đứa trẻ, Mộ Gia Hạo ngạc nhiên hỏi: "Tại sao chúng ta phải chuyển nhà ạ?"



Mộ Yến Lệ nói một cách chắc nịch: "Còn chẳng phải vì muốn con là người đầu tiên có thể chơi trò chơi mới nhất do chú Vinh của con phát triển sao?"



Mộ Gia Hạo bĩu môi: "Chứ không phải vì anh Vinh có thể chăm sóc con bất cứ lúc nào sao?"



Mộ Yến Lệ: "Hừ, con biết thì tốt, đừng để cho cậu ấy nghe thấy."



Sắc mặt Lâm Hà Vinh tối sầm lại: "Làm ơn, khi hai người đang thì thầm thì nhỏ tiếng một chút, lớn tiếng như vậy ai mà không nghe thấy chứ?"



Mộ Gia Hạo hơi nâng cằm lên: "Sao anh lại nói chuyện với mẹ em chứ?" Lâm Hà Vinh khịt mũi: "Ăn ngay nói thật!" "Mẹ, tối hôm qua anh Vinh dẫn còn chơi game. Chơi đến tận ba giờ sáng, con nói muốn đi ngủ nhưng anh ấy muốn con chơi thêm một ván nữa với anh ấy!"



Mộ Gia Hạo nói rồi nhìn Lâm Hà Vinh đầy khiêu khích. "Lâm Hà Vinh..."



Mộ Yến Lệ giơ tay đánh anh ta: "Cậu không thể đáng tin hơn sao? Không phải đã không cho cậu chơi game ở nhà rồi hay sao?" "Không có, sau này không chơi nữa."



Trong tiềm thức Lâm Hà Vinh né tránh nhìn người ngồi ở ghế phụ lái, chỉ vào Mộ Gia Hạo nói: "Này! Thằng nhóc thối, đã nói là không tiết lộ cho ai rồi cơ mà?"



Mộ Gia Hạo nhìn anh ta với một nụ cười: “Em cũng chỉ là ăn ngay nói thật thôi!"



Lâm Hà Vinh tức giận chỉ vào Mộ Gia Hạo: "Em dám cáo trạng anh, sau này có trò chơi mới anh cũng không chơi cùng em nữa."



Mộ Gia Hạo ôm cánh tay của mình hừ một tiếng: "Sau này có vấn đề kĩ thuật gì, anh cũng đừng tới tìm em!"



Mộ Yến Lệ không nói nên lời, buồn cười: "Con thuyền tình bạn nói lật liền lật sao?"



Dung Tư Thành nhìn hai mẹ con ở ghế sau trong gương chiếu hậu, mơ hồ cảm thấy thằng nhóc kia hình như đang giận mình.



Bằng không thì không có lý do gì mà không để ý đến anh. Xem như anh hỏi thằng bé, thằng bé cũng hờ hững với anh!



Mấy người đến siêu thị để mua thức ăn rồi quay trở lại bán đảo Hà Liên.



Khi vừa tiến vào khu chung cư liền nhìn thấy Thẩm



Hoa Linh bước xuống từ một chiếc taxi.



Lâm Hà Vinh mở cửa xe, nhìn lên nhìn xuống với cái dáng vẻ ngốc nghếch nói: "Tại sao cô lại đến đây?"



Thẩm Hoa Linh liếc Lâm Hà Vinh một cái: "Tôi đến cũng không phải tìm cậu, cút ra xa một chút có được không?" "Đây là địa bàn của anh đây!" "Sai rồi! Đây là địa bàn của Yến Lệ"



Nhìn thấy Lâm Hà Vinh vừa định nói, tay Thẩm Hoa Linh đã chỉ vào anh ta: "Cậu dám nói là không phải đi?"



Giọng nói vừa rơi xuống, cô ấy nhìn thấy Dung Tư Thành xuống xe, trong lòng hoảng sợ. Thảo nào Yến Lệ bảo cô ấy qua đây, thì ra thực sự có vị khách quan trọng.



Một giây sau cô ấy trở nên ngoan ngoãn và chào hỏi Dung Tư Thành một cách lịch sự: "Ngài Dung!" Dung Tư Thành cũng cười gật đầu: "Xin chào."



Mấy người chào hỏi nhau, bước vào toà nhà thứ ba căn hộ số 5901. Mở cửa ra, một khung cửa sổ lớn cao sát đất, bây giờ đang là chập tối, khi ánh nắng bên ngoài chiếu vào không hề nóng nực mà mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng ấm áp.



Trang trí của căn hộ rất đơn giản và hạn chế, nhưng những người am hiểu có thể biết sơ qua rằng những thứ ở đây đều đắt tiền.



Không gian gồm ba phòng và hai sảnh có thể ở được nhiều người. Mộ Yến Lệ bước vào cửa nói với Dung Tư Thành: "Ngài



Dung anh ngồi trước đi, chúng tôi đi nấu ăn."



Dung Tư Thành đáp lại một tiếng, ngồi trên ghế số pha, nhìn Lâm Hà Vinh đang chơi trò chơi trên ghế sô pha thì nói: "Cháu cũng đi giúp bọn họ đi!" Lâm Hà Vinh cười toe toét: "Cậu, cháu sẽ không giúp đâu." "Không có năng khiếu ạ!"



Dung Tư Thành không quan tâm đến tiếng la hét của



Lâm Hà Vinh, rốt cuộc vẫn đuổi anh ta nhanh chóng vào phòng bếp.



Trong phòng khách chỉ còn lại anh và Mộ Gia Hạo.



Thực ra, Dung Tư Thành chỉ muốn tìm một cơ hội ở riêng để hỏi xem thằng bé đã xảy ra chuyện gì?



Nhưng Mộ Gia Hạo chỉ chơi game trên điện thoại di động, không thèm nhìn anh cũng không để ý đến anh. Dung Tư Thành ngồi đối diện nhìn thằng bé dần dần nhận ra tốc độ ra tay của cậu nhóc này không phải nhanh một cách bình thường!



Bọn trẻ bây giờ đều lợi hại như vậy sao?



Vì tò mò, anh cất tiếng hỏi: "Cháu thường xuyên chơi game?"



Mộ Yến Lệ không ngẩng đầu lên trả lời: "Vâng!" “Từ năm mấy tuổi bắt đầu chơi game?" "Cháu cũng không nhớ nữa."



Dung Tư Thành thở dài, cậu nhóc này đúng thật là đã có thành kiến với anh. "Hôm nay cháu không vui sao?" "Không có a!"



Dung Tư Thành không biết làm sao để hòa hợp với đứa nhỏ, quan trọng là cậu nhóc này bình thường cũng không khó hòa hợp. Hôm nay anh hỏi một câu thắng bé chỉ trả lời một câu, còn lạnh nhạt trả lời cho xong chuyện. “Chú đắc tội với cháu sao?” Anh hỏi thẳng một cách dứt khoát. "Chúng ta không quen biết, tại sao chú lại đắc tội với cháu?"



Cụm từ “không quen biết” gần như khiến Dung Tư Thành không thở nổi, đứa trẻ cứng đầu này, nó bị sao vậy? Anh thở dài nói: "Chú không biết cháu và chủ có quen biết hay không, nhưng chú coi cháu và mẹ cháu là bạn bè".



Mộ Gia Hạo giữ khuôn mặt nhỏ nhắn không nói gì, cho đến khi kết thúc trò chơi, mới ngẩng đầu nhìn Dung Tư Thành: "Căn nhà này là chủ sắp xếp sao?"



Dung Tư Thành nhưởng mày, ngạc nhiên trước sự thông minh của cậu nhóc này, "Sao cháu biết?"



Mộ Gia Hạo liếc nhìn anh: "Nếu không thì tại sao chú lại ở đây? Mẹ cháu sẽ không mời những người không quen dùng bữa ở nhà!" Trên mặt Dung Tư Thành có một đường đen: "Lâm Hà



Vinh không phải vẫn ở đây sao?" "Anh Vinh không giống chủ, chúng cháu đã làm bạn được mấy năm rồi, còn có giao tình." Mộ Gia Hạo nhìn anh với đôi mắt ghét bỏ một cách trần trụi. Vậy ý của thắng bé là gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK